"Thể thao Trung Quốc xem nặng thành tích"
Tờ Sports Grid (Mỹ) đã viết như thế khi nữ VĐV nhảy
cầu người Trung Quốc Wu Minxia bị giấu chuyện ông bà của cô đã mất hơn một năm
trước để tập trung tập luyện giành huy chương Olympic 2012.
Wu Minxia (26 tuổi, ảnh bên trái) trở thành nữ VĐV nhảy cầu đầu
tiên giành HCV ba kỳ Olympic liên tiếp sau khi đăng quang nội dung đôi nữ cầu mềm
3m tại Olympic 2012. Nụ cười chưa tắt trên môi, cô nhận hung tin về cái chết của
ông và bà mình từ hơn một năm trước. Trong khi đó, mẹ của Minxia từ lâu vẫn giấu
kín chuyện đang phải chống chọi với bệnh ung thư vú.
Cha mẹ Minxia quyết định giữ kín những bí mật khủng
khiếp này để không làm ảnh hưởng đến quá trình tập luyện và thi đấu của cô tại
Olympic 2012. Ông Wu Yuming, cha của Minxia, nói với Xinhua: “Đó đều là những lời
nói dối chân thành”. Đây không phải lần đầu chuyện thương tâm như vậy xảy ra với
thể thao Trung Quốc.
Năm 2008, nữ VĐV cử tạ Cao Lei bước lên bục nhận HCV
với những giọt nước mắt lăn dài trên má bởi được tin mẹ mất trước đó hơn hai
tháng nhưng mọi người đã giấu cô. Sau đó, Cao Lei chẳng còn tâm trí nào để lắng
nghe những lời chúc tụng. Cô tức tốc trở về quê ở Hồ Bắc để chịu tang muộn cho
mẹ.
Bây giờ, từ sự cảm thương cho những giọt nước mắt
ngày chiến thắng của Minxia, cả thế giới quay sang nhìn nền thể thao Trung Quốc
- đất nước mà thể thao luôn được nhà nước ủng hộ bằng nguồn ngân sách khổng lồ
nhiều thập kỷ qua - với ánh mắt đầy dò xét liệu đó có phải là thể thao chân
chính?
Ở Trung Quốc, VĐV thường bị tách khỏi gia đình từ khi còn rất nhỏ và được đưa đến những ngôi trường đào tạo đặc biệt. Mỗi ngày họ phải tập luyện cật lực trong nhiều giờ. Minxia đã tập luyện lặn mỗi ngày từ khi mới 6 tuổi. Năm 16 tuổi, cô phải rời vòng tay gia đình để tập trung trong học viện thể thao dưới nước của nhà nước. Nhờ khổ luyện, Minxia trở thành VĐV lặn vĩ đại nhất Trung Quốc.
Thể thao Trung Quốc từng khiến cả thế giới phải bàng hoàng với cách huấn luyện như hành xác. Mới nhất là vụ HLV điền kinh Vương Đức Hiển “dạy” học trò nữ bằng dây da, dùi cui điện... bị phanh phui năm ngoái. Còn trước đó là rất nhiều hình ảnh khổ luyện của những em bé ở môn thể dục dụng cụ. Vì vậy, chuyên gia Martin Rogers của báo điện tử Yahoo!Sports đặt vấn đề về quyết tâm “thắng bằng mọi giá” của thể thao Trung Quốc, làn sóng chỉ trích đã trở nên nặng nề và gây nhiều tranh cãi ngay trong giới truyền thông nước này.
Cha của Minxia cho rằng thành công trong thi đấu mang đến tự hào cho cá nhân Minxia. Nhưng nếu Trung Quốc không quá xem nặng thành tích thì chuyện buồn hôm nay có xảy ra không? Bình luận viên Jordan Rabinowitz của tờ Sports Grid viết: “Hoàn toàn không có lòng nhân ái trong thể thao Trung Quốc”.
Lý lẽ của Rabinowitz là có cơ sở khi chúng ta nghe được những lời bộc bạch của ông Wu Yuming trên tờ Shanghai Morning Post (Trung Quốc): “Từ lâu, chúng tôi đã chấp nhận thực tế Minxia không hoàn toàn thuộc về chúng tôi. Thậm chí tôi còn không dám nghĩ đến việc hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc”.
Trung Quốc luôn đặt nặng chuyện thành tích thể thao của các VĐV tại Olympic. Cụ thể, Chính phủ Trung Quốc thông qua giới truyền thông nước nhà gửi lời chúc mừng rất nhanh đến từng VĐV đoạt HCV tại Olympic 2012 nhưng lại không đá động lời nào với những người đoạt HCB hoặc HCĐ.
Một biên tập viên của tờ China Business News (Trung Quốc) viết: “Quả là hẹp hòi nếu chỉ nhìn Olympic thông qua lăng kính của những chiếc huy chương. Mọi người nên hiểu rằng thứ quan trọng nhất là những giọt mồ hôi, nước mắt VĐV đổ ra trong quá trình chinh phục thử thách. Đó còn là chuyện của hòa bình, tự do và công lý”.
“Nhưng khi mà Trung Quốc vẫn đang tiếp tục thống trị bảng tổng sắp huy chương thì xem ra khó lòng có thể thay đổi quan niệm chiến thắng trong giới lãnh đạo thể thao Trung Quốc” - Martin Rogers kết luận.
Hiến chương của tổ chức Thế Vận (Olympics) đề ra bảy nguyên tắc căn bản chi phối mọi hoạt động của tổ chức thể dục thể thao quốc tế này, trong đó điều thứ hai khẳng định “sử dụng thể thao như một phương tiện phát triển tình hòa ái giữa con người, với ý định để xiển dương một xã hội hòa bình quan tâm đến việc bảo tồn phẩm cách của con người.”
Trả lờiXóaSự kiện Trung Quốc không những đoạt nhiều huy chương mà còn đoạt rất dễ dàng như trường hợp cô gái Ye Shiwen 16 tuổi bơi nhanh hơn cả Ryan Lochte trong 50 mét cuối của cuộc đua 400 mét, đã làm các nhà phân tích thể thao đặt ra nhiều câu hỏi. Liệu cô ta thật sự có tài năng hay bị chích thuốc mà tổ chức Olympics chưa khám phá ra?
Lời tố cáo của báo chí và các nhà phân tích gây ra nhiều tranh luận nhưng không phải là không căn cứ. Cho đến nay, Trung Quốc đã thắng nhiều huy chương chỉ vì Trung Quốc chủ trương thắng bằng mọi giá, gian lận và dùng cực hình để huấn luyện trẻ em trở thành những người đem giải về cho chế độ bất chấp các nguyên tắc đạo đức và luật pháp quốc tế.
Chủ trương thắng bằng mọi giá là một chủ trương truyền thống của các chế độ độc tài CS
Giới lãnh đạo CS Trung Quốc xem Olympics như là một mặt trận, giống như các mặt trận kinh tế, chính trị, quân sự, trong đó Đảng trực tiếp chủ trương, tổ chức, lãnh đạo, chiến đấu và phải chiến thắng bằng mọi phương tiện và bất chấp sự khinh thường của nhân loại.
Đọc lại lịch sử các chế độ Cộng Sản, từ Đông Đức dưới thời Erich Honecker, Rumani dưới thời Nicolae Ceausescu trước đây cho đến Cộng Sản Trung Quốc ngày nay, Olympics là môi trường để tuyên truyền, đánh bóng cho chế độ. Sự thành công của các đoàn lực sĩ Cộng Sản tạo cơ hội cho Đảng giới thiệu đến thế giới một khuôn mặt trẻ trung, mạnh khỏe của đất nước nhưng thực chất là để che giấu bên trong một chế độ lạc hậu, thối nát và đang rã mục.
John Leonard, chủ tịch Hội các bầu bơi lội Mỹ, là một trong những người công khai đặt vấn đề về tính hợp pháp của Ye Shiwen khi ông phát biểu “Ye Shiwen đã gợi lại hình ảnh của những lực sĩ bơi lội Đông Đức trước đây.” Ý của John Leonard muốn nhắc đến nữ lực sĩ Đông Đức Petra Schneider, 5 lần vô địch thế giới, cuối cùng đã thừa nhận cô bị chế độ CS Đông Đức tiêm thuốc và chính cô năm 2005 đã yêu cầu Ủy Ban Thế Vận xóa bỏ kỷ lục thế vận do cô lập nên trước đó.
Quá trình trưởng thành của Petra Schneider từ khi còn thơ ấu cho đến ngày đại diện Đông Đức tham dự Thế Vận Hội Moscow 1980 cũng không khác gì cuộc đời của Ye Shiwen và các lực sĩ Trung Quốc.
Trả lờiXóaKhi được khám phá có khả năng trở thành vô địch, cô bé Petra Schneider bị tách ra khỏi gia đình và được đưa đến một trung tâm huấn luyện. Tại đây Petra được gọi bằng số thay vì tên. Số của cô, từ đó cũng sẽ là tên cô, là 137. Tại trung tâm này, cô bé số 137 trong mỗi bước đi đều được dạy để mang vinh quang bơi lội về cho “Tổ quốc Cộng Hòa Dân Chủ Đức”. Để gia tăng khả năng chịu đựng của buồng phổi, cô bé số 137 buộc phải bơi trong một bình lớn bị hút cạn dưỡng khí. Cô bé 137 được nuôi dưỡng chẳng khác gì gà tây được nuôi trong nông trại. Cô bị chích thuốc để kích thích các bắp thịt mạnh thêm. Cô bị chích nhiều đến nỗi, khi vào tuổi giữa 30, Petra Schneider đã bị nhiều thứ bịnh.
Chế độ độc tài Nicolae Ceausescu là một ví dụ khác. Sau khi chế độ Nicolae Ceausescu sụp đổ, báo chí quốc tế khám phá ra đời sống thật của đất nước Rumani không trẻ trung, khỏe mạnh, tài ba như các em trong đoàn lực sĩ từng đoạt huy chương vàng toàn đội môn thể dục dụng cụ tại Thế Vận Hội Los Angeles 1984 hay huy chương bạc tại Thế Vận Hội Seoul 1988 mà là hàng ngàn em bé thiếu dinh dưỡng đang chết đói trong các trại mồ côi, các bịnh viện nhi đồng không ai chăm sóc. Thảm trạm của trẻ em tại Rumani trầm trọng đến mức sau ngày cách mạng dân chủ thành công, vợ chồng Nicolae Ceausescu đã bị tòa quyết định xử bắn vì tội diệt chủng.
Trung Quốc là ông tổ gian lận quốc tế
Trả lờiXóaYe Shiwen đã thẳng thắn từ chối lời tố cáo của nhiều người rằng cô ta đã dùng thuốc. Phái đoàn lực sĩ Trung Quốc tham gia Thế Vận đã phản ứng mạnh mẽ trước những tố cáo và cho đó là lời kết án không bằng chứng. Tại lục địa, làn sóng công phẫn đang dâng cao trong giới trẻ vì họ cho Anh, Mỹ lần nữa đang hạ nhục Trung Quốc. Bài ai điếu “100 năm sỉ nhục” đang lần nữa được cất lên. Có thể Ye Shiwen đã không dùng thuốc. Tuy nhiên, dân Trung Quốc, trong và ngoài lục địa đừng quên rằng lịch sử các cuộc tranh tài bơi lội quốc tế của Trung Quốc là lịch sử chứa đầy gian lận. Trong những năm qua, cả bầu lẫn lực sĩ bơi lội Trung Quốc bị bắt gian lận nhiều lần, nhiều đến nỗi không ai nhớ hết.
Tại Á Vận Hội Hiroshia 1994, mười một lực sĩ Trung Quốc bị loại vì sử dụng thuốc và 9 huy chương vàng bị thu hồi. Trong dịp đó, giới lãnh đạo CS Trung Quốc mặt dày chẳng những không biết nhục, không nhận lỗi mà đã tố cáo ngược chính phủ Nhật đã phân biệt chủng tộc trong việc thử nghiệm máu.
Năm 1997, hàng loạt lực sĩ trong đó có cả ông bầu Trung Quốc đã bị đuổi ra khỏi giải Vô Địch Bơi Lội Thế Giới tổ chức tại Perth, Úc. Thậm chí trong đoàn lực sĩ Trung Quốc còn có một tên bị hải quan bắt khi trong xách hành lý của y chứa nhiều loại thuốc đủ cho cả đoàn dùng trong suốt thời gian tranh giải.
Trong thập niên 1990, số lực sĩ Trung Quốc bị khám phá dùng thuốc gần bằng một nửa tổng số vi phạm trong tất cả các loại thể thao toàn thế giới. Như trường hợp của Petra Schneider tại CS Đông Đức trước đây, việc sử dụng thuốc kích thích cơ năng trong thân thể là một phần quan trọng trong chủ trương “thắng bằng mọi giá” của đảng CS.
Trong Thế Vận London lần này, thói quen huấn luyện của các lực sĩ bơi lội Trung Quốc vài tháng tại Úc và vài tháng tại lục địa cũng gây nhiều thắc mắc. Một số nhà quan sát nghi ngờ các lực sĩ Trung Quốc huấn luyện kỹ thuật tại Úc nhưng sau đó về lại lục địa để dùng thuốc. Sau khi thuốc thấm, họ trở lại Úc để luyện tập kỹ thuật.
Một hình thức vi phạm luật chơi trơ trẻn nhất là trường hợp “đánh để được thua” trong trận vòng xếp hạng giải cầu lông giữa Trung Quốc và Nam Hàn hôm 31 tháng Bảy vừa qua. Trong trận này, hai cầu thủ Trung Quốc Wang Xiaoli và Yu Yang chẳng những nhiều lần cố tình đánh cầu ra ngoài mà còn thậm chí tự đánh vào lưới để “được thua”. Lý do, Wang Xiaoli và Yu Yang không muốn đụng phải các cầu thủ Trung Quốc khác vừa là “đồng chí” và vừa khó thắng so với các cầu thủ các nước khác yếu hơn trong vòng tứ kết. Wang Xiaoli và Yu Yang là hai cầu thủ được xếp hàng đầu thế giới nhưng vẫn lo sợ bị thua và hành xử một cách tầm thường. Cầu thủ Yu Yang vừa tuyên bố từ giã bộ môn cầu lông nhưng không phải vì cảm thấy hổ thẹn hay hối hận nhưng vì Ủy Ban Thế Vận đã “tàn phá giấc mơ” của cô. Quả thật, một chế độ không biết nhục đào tạo ra những cầu thủ không biết thẹn. Cầu thủ cầu lông Petya Nedelcheva của Bulgary tố cáo Trung Quốc đã làm điều đó không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
Hôm qua, tờ Guardian của Anh mỉa mai rằng việc phê bình các cầu thủ cầu lông Trung Quốc “đánh để được thua” là oan cho các bạn trẻ này. Những lực sĩ Trung Quốc chỉ tuân theo chỉ thị “đoạt huy chương bằng mọi giá” của Đảng mà thôi. Để đạt được mục tiêu tối hậu đó, các cầu thủ Trung Quốc phải khéo léo thua những trận vòng ngoài. Nhiều nhà báo còn khinh bỉ Trung Quốc khi viết “đánh cho thua như các cầu thủ Trung Quốc cũng là một kỹ thuật và cũng không kém phần hồi hộp”.
Trả lờiXóaCũng từ hôm qua, hệ thống truyền hình BBC ngưng chiếu hình ảnh các huy chương được trưng bày trên bàn trước khi mỗi giải chung kết bắt đầu. Đài không giải thích nhưng nhiều nhà báo cho rằng hành vi của các lực sĩ Trung Quốc đã làm ô nhuế giá trị cao quý của huy chương Thế Vận Hội. Ký giả Simon Jenkins của báo Guardian viết “Thế vận hội thời này là việc nhái lại trò của Hitler trong Thế Vận 1936” và nhà báo này viết tiếp “Cầu thủ Trung Quốc nên được chúc mừng vì sự khéo léo” trong trò “đánh để thua” của họ.
Trung Quốc dùng cực hình để huấn luyện trẻ em trở thành vô địch
Tại Trung Quốc không có một môi trường thể dục thể thao đúng với tinh thần do hiến chương của Tổ Chức Thế Vận đề ra mà chỉ có những chương trình tra tấn thiếu nhi để đem huy chương vàng về cho đảng CS. Lực sĩ các bộ môn thể thao tại Trung Quốc là một đội quân được trang bị và huấn luyện kỹ thuật từ khi còn tấm bé.
Câu chuyện về gia đình của nữ lực sĩ môn nhảy nước Wu Minxia là một ví dụ. Gia đình của Wu Minxia đã phải giấu chuyện ông bà của cô ta qua đời để không ảnh hưởng đến việc tập luyện của con. Tại hầu hết các quốc gia khác trên thế giới, một lực sĩ bao giờ cũng là phần không thể tách rời của gia đình. Cha mẹ, dù khó khăn bao nhiêu, cũng tìm mọi cách bám theo từng bước chân của con, cùng chia sẻ niềm vui khi thành công và đau buồn khi thất bại với con. Tại Trung Quốc thì khác. Cha cô, ông Wu Yuming than thở với báo Shanghai Morning Post “Tôi chấp nhận sự kiện từ lâu rồi con gái tôi không hoàn toàn thuộc về gia đình chúng tôi nữa. Tôi cũng không dám nghĩ đến việc sống như một gia đình hạnh phúc”.
Sáng nay, 1 tháng Tám, ký giả Matt Blake của tờ Daily Mail trong loạt phóng sự có kèm theo những hình ảnh đau lòng, tố cáo sự tra tấn thô bạo của giới lãnh đạo thể dục thể thao Trung Quốc đối với trẻ em chỉ để đạt được mục đích chiếm càng nhiều huy chương càng tốt tại các giải thưởng thể thao quốc tế, nhất là tại các Thế Vận Hội.
Ban giám hiệu các trường mẫu giáo và tiểu học Trung Quốc được chỉ thị phải lưu ý đến năng khiếu học sinh. Khi một học sinh thể hiện dấu hiệu có năng khiếu về một bộ môn thể thao nào đó, em tức khắc bị tách rời ra khỏi gia đình và trường học để được đưa đến một trung tâm huấn luyện. Cha mẹ không có quyền từ chối. Trung Quốc có khoảng ba ngàn trung tâm, và tại mỗi trung tâm có hàng ngàn lực sĩ tí hon đang được quan sát và huấn luyện. Trong trường hợp Ye Shiwen, cô bé được chọn vì cô có vóc dáng con trai rất bất bình thường thích hợp cho các môn điền kinh. Sau khi bị tách rời khỏi căn nhà hai phòng ngủ của gia đình ở Hàng Châu, Ye Shiwen được đưa vào trường thể thao Chen Jingluin, tuy nhiên, để được huấn luyện bơi lội. Khái niệm quyền và sở thích cá nhân không tồn tại trong ngành thể dục thể thao Trung Quốc.
Các chương trình tập luyện sức khỏe dành cho cô bé Ye Shiwen dù chỉ mới bảy tuổi đã vượt qua mức độ dành cho người lớn. Ye Shiwen bơi liên tục mỗi ngày từ sáng đến tối và chỉ nghỉ ngơi khi công nhân dọn dẹp, lau chùi hồ bơi.
Trả lờiXóaMẹ của Ye Shiwen vừa trả lời với báo chí rằng “kết quả không quan trọng, nhưng Ye Shiwen nên cảm thấy vui mừng khi được tham gia thế vận”. Câu nói nặng mùi tuyên truyền này chỉ để trả lời báo chí. Nhiều người nghi ngờ bà có dám nói câu tương tự trước mặt giới lãnh đạo CS Trung Quốc hay không.
Chính sách tẩy não là một phần quan trọng của chương trình huấn luyện. Các cầu thủ Trung Quốc được dạy phải hạ các cầu thủ Mỹ và bất cứ quốc gia nào để đoạt cho được huy chương vàng. Trên tường của các trung tâm huấn luyện sơn một chữ duy nhất: GOLD. Họ cũng được dạy cách cười, cách nhìn thiện cảm dành cho giám khảo, cách thể hiện trên khuôn mặt và tuyệt đối không được tỏ ra đau đớn hay yếu kém. Niềm vui duy nhất của Ye Shiwen là thức ăn của cô bé đầy đủ hơn bữa ăn của nhiều cô bé Trung Quốc khác cùng lứa tuổi.
Chế độ huấn luyện dành cho các bộ môn thể thao khắc nghiệt đến nỗi các nhà điều tra Tây phương tìm cách xâm nhập vào để quan sát và đã kết luận đó là những nhà tù của thế kỷ 19.
Sir Matthew Pinsent, quan sát viên của tổ chức Thế Vận và cũng là một huy chương vàng Olympics, sau khi quan sát cách các lực sĩ Trung Quốc được huấn luyện môn thể dục dụng cụ đã nhận xét “thật là một kinh nghiệm bối rối” khi thấy những cảnh đó. Nhiều trẻ em khóc và kể lại các em bị các ông bà bầu đánh đập. Ủy ban Thế Vận hứa điều tra những lời tố cáo của Sir Matthew Pinsent nhưng đến nay chưa có biện pháp nào cụ thể.
Sau 1978, chủ nghĩa bá quyền nước lớn của CS Trung Quốc không chỉ thể hiện trong lãnh vực quân sự, kinh tế, chính trị mà cả trong lãnh vực thể thao. Trung Quốc đang trên đường trở thành một đế quốc thực dân đỏ tàn bạo nhất trong lịch sử nhân loại. Với một dân số 1.3 tỉ do một đảng CS độc tài và bất nhân lãnh đạo, thảm họa do chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc gây ra có khả năng vượt qua thảm họa do Stalin, Mao Trạch Đông và Hitler cộng lại. Chủ nghĩa dân tộc cực đoan đang biến Trung Quốc thành một chảo dầu khổng lồ và khi phát cháy không chỉ cháy riêng Trung Quốc mà lan rộng sang nhiều quốc gia trong vùng và cả thế giới. Do đó, sự chậm trễ trong việc ngăn chận đế quốc tàn bạo này chỉ làm tăng thêm sự chịu đựng khổ đau cho nhân loại về sau.
Trần Trung Đạo
Tại Thế Vận Hội Luân Ðôn 2012, trong cuộc đua thể dục dụng cụ nhảy ngựa gỗ có một thanh niên với mái tóc rất điệu tên là Louis Smith. Mẹ Smith, năm nay 47 tuổi, một mình nuôi hai đứa con trai sau khi ly dị người chồng năm Smith mới có ba tuổi.
Trả lờiXóaBà bảo với các nhà báo là cậu con trai Louis của mình lúc nào cũng thích chạy. Năm bảy tuổi, nó bị định bệnh ADHD, một căn bệnh của những cậu bé quá nhiều năng lực, không tập trung chú ý được. Bác sĩ cho cậu uống Ritalin nhưng bà bảo bà không thích cho con uống thuốc vì bà nghĩ cậu con trai của mình có thể sử dụng năng lực vô biên đó vào một cái gì tốt đẹp hơn nếu có một hoàn cảnh tốt hơn. Anh Louis tập thể dục dụng cụ và Louis cũng muốn theo anh. Bà kể, “Họ cho nó bắt đầu năm mới có lên bốn. Có thể thấy tiềm năng của nó. Nó cứ chạy tối ngày như gà mắc đẻ nhưng nó dẻo người lắm.”
Bà kể tiếp, “Năm bảy tuổi, Louis được chọn để theo học một huấn luyện viên hàng đầu ở Huntingdon Gym, như vậy có nghĩa là phải đi mỗi ngày và cả weekend nữa. Tôi đón nó ở trường, nó thay quần áo và ăn tối trong xe. Ðến khuya chúng tôi mới về đến nhà. Nhưng tôi không coi đó là một sự hy sinh. Tôi biết đó là chỗ tốt nhất cho con tôi. Có điều tôi phải tính toán rất kỹ bởi gym tốn tiền lắm, quần áo, dụng cụ rồi tiền xăng nữa. Mẹ tôi, nay đã qua đời vẫn phải phụ thêm tiền cho chúng tôi. Ðến năm 11 tuổi, Louis không cần Ritalin nữa bởi nó quá bận rộn với thể dục. Nó hết sức tập trung và kỷ luật. Năm 14 tuổi, nó lãnh huy chương vàng ở Giải Vô Ðịch Thiếu Niên Âu Châu. Năm 16 tuổi, nó được huy chương vàng ở Vận Ðộng Hội Khối Thịnh Vượng Chung Anh. Năm 17 tuổi, nó không học lên nữa mà trở thành vận động viên toàn thời gian. Khi nó được chọn sang thi đấu ở Bắc Kinh, mẹ tôi và dì tôi cho tôi tiền đi theo nó. Tôi ước gì tôi không phải xem nó biểu diễn, nhưng khi nó được huy chương đồng tôi khóc. Tôi thật tự hào. Biết rằng suốt những năm tháng đó đã đạt được kết quả với tấm huy chương làm tôi đờ đẫn. Ðến ngày nay, Louis đã ra ở riêng, gần nhà tôi, và tôi vẫn giặt giũ, nấu ăn cho nó bởi nó bận tập dợt, điều duy nhất tôi ao ước là nó được vui hưởng mùa Hè năm nay.”
Tạp chí Foreign Policy, vào cuối tháng 7 có một bài tiên đoán về ai sẽ đạt được nhiều huy chương nhất ở Thế Vận Hội Luân Ðôn 2012, trong đó tạp chí cho là một quốc gia muốn đạt được vinh quang ở thế vận hội, khẩu hiệu không phải là Citius, Altius, Fortius (nhanh hơn, cao hơn, mạnh hơn) mà phải là Maior, Ditiores, Communistarum (lớn hơn, giàu hơn, cộng sản).
Dựa trên hai nghiên cứu được đưa ra để tiên đoán số huy chương tại Thế Vận Hội Sydney 2000, Foreign Policy giải thích: Vận động viên cũng giống như những bộ máy phức tạp. Càng có nhiều người thì càng có nhiều máy. Càng có nhiều tài nguyên so với người thì càng nhiều bộ máy được đầu tư vào để tạo thành vận động viên thế vận, và cộng sản là vì công thức đã được Liên Xô sáng chế đã rất thành công.
Công thức này hiện nay vẫn được Trung Quốc theo đuổi. Như thông tín viên Bắc Kinh của đài NPR đã tả, sở dĩ Trung Quốc đạt được nhiều huy chương thế vận đến thế là vì họ đã tổ chức một guồng máy để huấn luyện vận động viên.
Phóng viên kể lại, “Ở sân tập, một cô bé la lớn ‘bảy phút’, trong khi những giọt mồ hôi nhỏ từ trán của em xuống cái đồng hồ được đặt dưới đất trong khi em đang giữ thế đứng bằng tay. Em có nhiệm vụ giữ giờ và đang đếm để cho các bạn tập đứng bằng tay trong 10 phút. Xung quanh, những em nhỏ, trạc cỡ năm sáu tuổi đang cố gắng hết sức, đỏ cả mặt vì mệt, có em bắt đầu rên lên vì mệt. Ông huấn luyện viên thản nhiên đứng xem.”
Và công việc lọc lựa tìm người để huấn luyện bắt đầu rất sớm. Cô vận động viên 16 tuổi đã đạt huy chương vàng trong giải 400m bơi hỗn hợp giải thích cô được lựa chọn vào môn bơi lội từ năm lên 6 bởi “thầy em thấy em có cánh tay thật dài.”
Việc huấn luyện cũng rất cam khổ. Thời khóa biểu tám giờ một ngày, sáu ngày một tuần với việc học cũng như gia đình bị bỏ quên. Hơn thế một khi đã vào hệ thống rồi, bỏ cuộc không phải dễ vì nhà nước đã đầu tư hơn 4.5 tỷ đô la để tạo nên những huy chương vàng tương lai.
Chương trình huấn luyện mà một viên chức trong Tổng Cục Thể Dục nhà nước Trung Quốc đã diễn tả như là một kim tự tháp, với những trung tâm huấn luyện nội trú ở các tỉnh như trung tâm ở tỉnh Hồ Bắc mà phóng viên của đài NPR đã đến viếng chỉ là cái đáy. Những em nhỏ được đưa vào đó, và từ từ tiến lên nếu đủ khả năng, để sau cùng là những vận động viên tuyệt hảo.
Trả lờiXóaSo với cái hệ thống đó, kinh nghiệm của Louis và bà mẹ thật khác hẳn. Nhưng ở đa số những quốc gia dân chủ, đó chính là kinh nghiệm của các vận động viên.
Cũng có những sự giúp đỡ của chính phủ. Ở Hoa Kỳ, hệ thống các trường đại học là lò huấn luyện cho tương lai. Một khi được học bổng hay được nhận vào một trường đại học với học bổng thể dục thể thao, sinh viên đó sẽ được giúp đỡ, từ huấn luyện viên đến dụng cụ đến cơ hội thi đấu. Những trường này, đa số là đại học công, được trợ cấp của chính phủ.
Ở Anh Quốc cũng vậy. Năm 1996, tại Thế Vận Hội Atlanta, toàn thể đội tuyển quốc gia Anh chỉ đạt được có mỗi một huy chương vàng và tổng cộng chỉ có 15 huy chương. Trước sự việc được coi như là nhục quốc thể đó, năm sau, chính phủ đã quyết định trao một số tiền từ xổ số quốc gia để giúp đỡ những môn thể thao thế vận. Chẳng mấy lâu sau, ở Thế Vận Hội Sydney năm 2000, Anh đạt 11 huy chương, lần đầu tiên Anh đạt được trên 10 huy chương vàng kể từ Antwerp 1920, và tổng cộng 28 huy chương đủ loại. Athens 2004 cũng vậy. Ðó là thế vận hội cuối cùng trước khi Anh được trao cho tổ chức Thế Vận Hội 2012.
Ðể chuẩn bị cho thế vận hội, ngân sách dành cho thể thao tăng vọt. Khi Anh đến dự Bắc Kinh 2008, đội tuyển quốc gia đã được đầu tư 235 triệu bảng Anh cho những chương trình huấn luyện cho đến thế vận hội, một sự gia tăng gấp bốn lần so với Athens 2004. Khoảng 60 phần trăm ngân sách huấn luyện đến từ tiền xổ số. Khoảng 40 phần trăm là trích thẳng từ ngân sách quốc gia. Còn khoảng 7 triệu đến từ cố gắng xin tài trợ của đội tuyển 2012. Tổng cộng như vậy mỗi người dân đóng thuế phải chi ra 80 xu một năm.
So với ngân sách 4.5 tỷ đô la một năm của Trung Quốc thì ngân sách khoảng 370 triệu đô la cho suốt bốn năm chuẩn bị cho thế vận là quá rẻ.
Ðiều quan trọng hơn là những huy chương vàng của Anh đa số là từ những bà mẹ như bà mẹ của Louis Smith, hay mẹ của Michael Phelps, mà câu chuyện cũng không khác chuyện của Smith bao nhiêu.
Cái công thức Maior, Ditiores, Communistarum, như vậy có vẻ không đúng. Anh Quốc không lớn, không có nhiều tiền và không phải cộng sản nhưng nếu tính theo dân số, đứng thứ nhì trong bảng huy chương thế vận trong khi Trung Quốc đứng thứ 10. Nhất là so sánh số phận của Smith với số phận của những em bé được huấn luyện ở Trung Quốc thì khuôn mẫu Anh Quốc tử tế hơn và nhân đạo hơn.
Lê Phan