Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2020

Nga bất lực ngăn chặn mạng Telegram

Sau hơn hai năm đọ sức, cấm đoán người sử dụng, chặn nhưng không đem lại kết quả, cuối cùng chính quyền Matxcơva đành để mặc dịch vụ nhắn tin Telegram hoạt động tại Nga. Mạng thông tin rất phổ biến tại Nga này bị chặn từ năm 2018 với lý do chống khủng bố.
Thông tín viên RFI tại Mátxcơva, Daniel Vallot: 
"Không có chuyện cơ quan quản lý internet ở Nga thừa nhận thất bại, không có khả năng chặn dịch vụ nhắn tin mà người sử dụng internet tiếp tục sử dụng ồ ạt trong nước.
Về mặt chính thức, chính quyền Nga chỉ từ bỏ chặn Telegram vì lý do người sáng lập ra ứng dụng là Pavel Durov bày tỏ ý muốn được góp phần vào cuộc chiến chống khủng bố. Nhưng thực tế, người sáng lập ra Telegram, đã chạy khỏi Nga năm 2014, không nhượng bộ gì chính quyền Nga. Chính quyền vẫn không tiếp cận được mã khóa của tin nhắn.
Nếu cơ quan điều hành internet từ bỏ chặn Telegram, sau 2 năm đọ sức, chắc chắn đó là vì họ hoàn toàn bất lực không khóa được dược dịch vụ này.
Mặc dù liên tiếp ra lệnh và đã chặn hàng triệu địa chỉ IP của người sử dụng, Telegram tiếp tục hoạt động. Dù có đôi lúc gặp khó khăn nhưng điều đó cũng không làm nản trí 30 triệu người sử dụng trung thành với dịch vụ này ở Nga.
Cơ quan điều hành internet càng bị mất thể diện khi mà một số cơ quan hành chính của Nga vẫn tiếp tục sử dụng dịch vụ tin nhắn này để thông tin với công chúng. "
Người biểu tình đã ném máy bay giấy - biểu tượng của Telegram - trước trụ sở  cảnh sát F.S.B. tại Moscow Nga, để phản đối lệnh cấm ứng dụng nhắn tin phổ biến.

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

Trần truồng chặn xe...

Đoàn Bảo Châu

Điều gì khiến một người phụ nữ trẻ, một giáo viên phải tự lột quần áo của mình, lăn lộn trên đường giữa thanh thiên bạch nhật, kêu gào thảm thiết để có được sự quan tâm của đoàn đại biểu quốc hội và công luận về vụ oan sai của gia đình mình?

Chị Phan Thị Mỹ Xuyên và cha là Phan Văn Tuấn đã đi khắp nơi kêu oan mấy năm qua, trong ấy có Toà Án Nhân Dân Tối Cao nơi ông Nguyễn Hoà Bình làm chánh án nhưng không hề được trả lời. Hiện nay vợ của ông Tuấn, con trai và bạn gái của con trai ông đang bị bắt một cách vô pháp. Sự việc diễn ra vô lý đến kinh hoàng, đến nỗi trí tưởng tượng phong phú nhất của chúng ta cũng khó có thể nghĩ ra tình huống này. 

Câu chuyện xảy ra tại Thôn Lộc Hà, Xã Thạch Châu, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh.
Đây là một vụ án theo lời kể của ông Tuấn thì hoàn toàn được tạo dựng, chính quyền bất ngờ đến bắt vợ và con trai ông với tội danh là cùng âm mưu giết chồng, giết bố (nạn nhân chính là ông mà ông lại không biết gì về âm mưu và kể cả phiên toà được xử thế nào). Sau họ chuyển sang tội danh cố ý gây thương tích và bị tù 7 và 8 năm, và cháu gái bị xử 4,5 năm. Từ ngày bị bắt gia đình của ông không biết người thân bị nhốt ở đâu. Thời điểm ấy báo chí đồng loạt đăng bài trong ấy có bài trên Dân Trí với dòng tít: “Rúng động vụ án nghịch tử rủ bạn gái về thiêu cha.” Ông Tuấn có 5 anh chị em. Anh trai cả là Phan Hữu Hồng và 3 chị gái. Năm 1979 ông Tuấn vào Cần Thơ kiếm sống. Năm 2012 ông Tuấn về quê khi bố mẹ đã mất. Các cụ để lại cho 5 anh em một mảnh đất với diện tích 1565 mét vuông. Ông Tuấn đề nghị anh cả chia phần đất để có thể trở lại quê sinh sống nhưng ông Hồng đã chạy chọt làm sổ đỏ đứng tên mảnh đất và sự tranh chấp đất đai chính là nguyên nhân của một vụ án hoàn toàn được tạo dựng. 

Tôi kêu gọi sự quan tâm của công luận và báo chí để vụ việc được làm sáng tỏ. Một sự việc oan sai thế này sẽ khiến lòng dân bất an.

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

Ra mắt lực lượng trương tuần cưỡi nghẽo

Trông lên là hình ảnh cảnh sát kỵ mã nước ngoài.
Nhìn xuống là một "cảnh chủng" VN mới "ra lò"
Ngựa hay Nghẽo?

Mà không thương nhớ người mẹ già?

Vào buổi sáng thứ tư (03/6), vài tiếng trước giờ NXB Tự Do được xướng tên trong lễ trao giải Prix Voltaire 2020, có hai nhân viên của Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an và TP. Hà Nội, cùng cảnh sát khu vực, đã đến nhà tôi ở Hà Nội. Chỉ có mẹ tôi – bà Bùi Thị Thiện Căn – ở nhà.
Mẹ tôi năm nay 80 tuổi, và đã ở nhà gần như một mình suốt ba năm qua, kể từ tháng 7/2017 khi tôi buộc phải rời khỏi Hà Nội (vì không thể sống nổi trong sự rình rập, kiểm soát chặt chẽ đến khó thở của cơ quan an ninh).
Khi vào nhà tôi, họ ngay lập tức ép mẹ tôi “làm việc”, nghĩa là trả lời một loạt câu hỏi của họ: Trang ở đâu? Trang có liên lạc về nhà không? Liên lạc bằng cách nào?… Cùng với đó, họ lập biên bản lời khai với tiêu đề “xác nhận Phạm Thị Đoan Trang đã làm ra, tàng trữ, phát tán tài liệu chống Nhà nước”, và yêu cầu mẹ tôi ký. Họ thuyết phục rằng nội dung các câu hỏi không liên quan đến “tài liệu” nào cả, biên bản này chỉ nhằm ghi nhận, phản ánh rằng mẹ tôi không biết con mình đang ở đâu mà thôi. Với cách nói ấy, họ ép mẹ tôi ký vào biên bản thành công.
Họ cũng dặn mẹ tôi rằng khi nào tôi về thì mẹ phải báo ngay cho công an, và “nếu Trang liên lạc về nhà thì nhắn Trang ra cơ quan công an trình diện và làm việc ngay”.
Tôi biết cơ quan an ninh các loại ở Việt Nam sẽ không dừng ở đây; những chuyện kiểu như thế này sẽ còn lặp lại, nhất là khi họ biết rằng mẹ tôi – vốn là một nhà giáo, người Hà Nội gốc, lại đã nhiều tuổi – cực kỳ hiền lành, thật thà, mô phạm, và không có khả năng đối phó với mọi trò ma giáo của bất cứ đối tượng nào.
Tôi cũng biết rằng Nhà xuất bản Tự Do và tôi đang là cái gai trong mắt an ninh. Trong đầu họ, không có khái niệm “đây là một nhà xuất bản độc lập, tự do xuất bản là một khía cạnh tối quan trọng của tự do biểu đạt, đàn áp tri thức là tội ác” v.v. Đối với họ, đây là một ổ nhóm phản động, đang làm ra, tàng trữ, phát tán tài liệu xấu độc, chống nhà nước, và họ cần phải tiêu diệt nhóm này, ít nhất là trước kỳ đại hội sắp tới của đảng Cộng sản Việt Nam.
Tôi biết những anh chị em ở NXB Tự Do đều đã phải bỏ nhà ra đi để tránh sự truy lùng của công an. Có người có con nhỏ chưa đầy 10 tuổi, con bị bệnh nặng, không ở bên con được, chỉ biết nhìn hình con mà khóc rưng rức. Cũng như tôi nhìn hình mẹ già 80 tuổi mà mắt nhoè nước. Bao lâu nay mẹ chờ con, mà lần nào con về thì cũng chỉ với một đám công an bu xung quanh, được vài ngày con lại tìm cách bỏ trốn đi. Con là đứa con bất hiếu, mẹ ơi!
Tất cả chúng con ở đây đều là những kẻ bất hiếu, bất nghĩa với gia đình, người thân.
“Ai có nghe tiếng hát hành quân xa
mà không nhớ thương người mẹ già,
chờ con lúc đêm khuya…”.

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2020

Luật rừng và quả báo

Những ngày gì mà rất nhiều người hoang mang tột độ. Chẳng biết tin vào ai, vịn vào đâu...
Tối, ông cụ hỏi tôi về vụ án Hồ Duy Hải. Qua báo chí, mạng xã hội (facebook, youtube...), ông như thể đã thuộc lòng kháng nghị của VKSND Tối cao, những sai phạm tố tụng, những mâu thuẫn, khuất tất... Rồi ông nói: Giết Hồ Duy Hải không được nhưng họ cũng không thả, là sao?!
Vâng. Thả Hải có thể sẽ đi cả nải. Nhưng như mẹ bị án nói, con trai bà dứt ruột đẻ ra có phải con gà con vịt đâu mà muốn nhốt là nhốt muốn giết là giết?
Rồi tới vụ anh Hữu Phước mà vô phước ở Bình Phước. Anh bị xe tông, nhập viện, rồi ra viện là bị khởi tố, tuyên phạt 3 năm tù. Kêu oan mãi chẳng được, anh uất nghẹn và tìm tới cái chết để mong thức tỉnh nền tư pháp tỉnh nhà.
Bình Phước chẳng "thức tỉnh", vẫn ngạo nghễ "đúng người đúng tội". Rồi nay bản án phúc thẩm của TAND tỉnh này bị kháng nghị, có oan sai thì người cũng chẳng còn. Thức tỉnh giờ có mùi ân oán, và có khi còn xa lắm.
Ở Tây Ninh, có người cha tên Nguyễn Văn Phúc xăm hình con gái lên ngực đi khắp nơi kêu oan.
Con gái anh Phúc ngồi sau xe chồng, bất ngờ bị một người đàn ông phóng xe máy ngang đường dẫn đến tai nạn. Con anh chết, người đàn ông kia được cho là vô can. Anh và con rể kêu oan khắp nơi. Bất ngờ, người con rể bị khởi tố.
Lâu nay, nhiều người biết anh xăm hình con gái trên ngực, nhưng hình xăm trên lưng anh Phúc mới thực sự đau xót. Nó là nỗi phẫn uất, tuyệt vọng khi chờ mong công lý, luật pháp,... Nó găm chặt uất ức vào thân phận con người, mà không/chưa hữu trách nào ra lắng nghe, giải tỏa, khép lại. Hậu quả có khi còn đau đớn hơn cú nhảy lầu tự sát của anh Hữu Phước ở TAND Bình Phước. Không thể đoán lường.
Khi người dân mòn mỏi, hư hụt niềm tin vào công lý, luật pháp, thì dễ đi đến những hành động tiêu cực, làm hại mình như anh Hữu Phước, hoặc sẽ nghĩ tới việc xài "luật rừng" với kẻ gây tội ác, người cầm cân nảy mực. Hoặc, họ chờ xem quả báo. Quả báo thường đến muộn, nhưng sẽ đến!

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

Lưu manh lãng mạn...

Sau khi “vứt” hàng trăm tỷ đồng xuống CỐNG, TP.HCM tính chuyện lập BOT chống ngập để rút rỉa túi tiền dân đời đời kiếp kiếp.
Phân viện Kinh tế xây dựng miền Nam vừa hoàn thành việc lập phương án giá dịch vụ chống ngập là 3.668 đồng/m2/tháng, theo đặt hàng của Sở Xây dựng TPHCM. 3.668 đồng này sẽ là căn cứ để thành phố kêu gọi các doanh nghiệp tư nhân đầu tư, gọi là xã hội hóa. Cho dễ hiểu, đó sẽ là một thứ BOT chống ngập. Và chính dân sẽ là người trả tiền.
Dù đã chi hơn 150.000 tỷ cho nỗ lực chống ngập nhưng nay đến hạn 2020, TP.HCM lại tính đến chuyện thu phí dịch vụ chống ngập – một hình thức BOT rút rỉa túi tiền của dân không từ một ai, không kể già trẻ lớn bé, không cần biết nơi họ ở có bị ngập hay không, cũng không cần biết ai chính là tác nhân, là tội đồ gây ngập khiến dân thành phố khổ sở gánh chịu. Hút máu dân đều đặn từ năm này sang năm khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác vì thành phố có bao giờ hết ngập đâu, quả nhiên là cao kiến!

Thứ Tư, 3 tháng 6, 2020

“Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”

Chưa lâu trước đây, ngay giữa mùa Đại Dịch, ông Trump tự vỗ ngực phong cho mình cái danh hiệu “Tổng thống trong thời chiến” – A Wartime President.
Câu tuyên bố hùng hồn này của Donald Trump được đưa ra ngay giữa những con số tử vong đáng sợ do sự thất bại trong việc “chuẩn bị và xử lý” dịch bệnh Covid-19, mà đến nay vẫn chưa có giải pháp tiến lui, với tỷ lệ ca nhiễm tiến dần đến con số 2 triệu người và tỷ lệ tử vong chậm chạp nhưng đã vượt ngưỡng 100 ngàn.
Ông ta tự tin khoác lên vai mình chiếc chiến bào của một vị tướng ngoài trận mạc, đang trong điểm giao tranh khốc liệt, khi xác chết của quân ta chôn không kịp, mà vẫn chưa thấy bất kỳ hi vọng gì đẩy lui được quân địch vô hình – the invisible enemy trong con mắt chủ soái.
Hôm qua, thứ Hai đầu tháng 6, ngay tâm điểm của những cuộc xuống đường biểu tình bạo loạn nổ ra ở khắp nơi trên đất Mỹ, Donald Trump, một lần nữa, lại hãnh diện tự vỗ ngực phong cho mình cái tước hiệu kêu hơn, dữ dằn hơn và oai phong hơn bao giờ và hơn bất kỳ ai trong lịch sử thế giới “Tổng thống của Pháp Luật và Mệnh Lệnh” – The President of Law and Order.
Câu tuyên bố long trời lở đất này, được ông ta hét lớn ngay trước Vườn Hồng trong tòa Bạch Ốc, giữa hàng hàng lớp lớp lính bảo vệ, cách khá xa những tấm bích chương của những người biểu tình tụ tập đòi thực thi công lý.
Lời tuyên bố hùng hồn của Donald Trump vang lên giữa âm thanh của tiếng súng bắn đạn cao su, của chiến xa dẹp biểu tình, của máy bay trực thăng vần vũ trên bầu trời xa xa, trộn lẫn với tiếng hú của xe cảnh sát, của xe cứu thương và xe cứu hỏa.
Lời tuyên bố oai nghiêm của Donald Trump trộn lẫn giữa những làn khói mờ của lựu đạn cay bắn vào đoàn biểu tình, để họ phải chạy tản mác dạt ra tứ phía, cho ông ta thấy được rõ hơn những gì đang diễn ra trên Nước Mỹ Vĩ Đại.
Những sự kiện đó, đang được ông ta chỉ huy trong một bối cảnh chỉ nhằm gia tăng và kích động cường độ chia rẽ giữa hai thể chế ở Mỹ, giữa hai đảng phái ở Mỹ và giữa hai sắc dân ở Mỹ, Da Trắng Kỳ Thị vs Da Màu (phía sau được những người Da Trắng Không Kỳ Thị ủng hộ).
Hai phe đứng ở hai bên… giao thông hào đã được ông ta khéo léo đào ra, ngay vào cái thời điểm mà vai trò của người lãnh đạo quốc gia phải được nhìn đến như là giải pháp cần kíp nhất, quan trọng nhất và duy nhất trong việc thống nhất một đất nước đã và đang bị rạn nứt trầm trọng suốt hơn 3 năm vừa qua.
Thế nhưng, điều đó xảy ra thế nào được, khi cái hố sâu chia rẽ kia chính là hướng đi, chính là chủ đích và cũng chính là mục tiêu của Donald Trump ngay từ ngày đầu. Cái hố sâu chia rẽ mà Donald Trump đào ra đó đã đưa ông ta đến đỉnh danh vọng của năm 2016, thì cũng với cái hố sâu chia rẽ này hiện nay, vẫn là niềm hy vọng cuối cùng mà ông ta cố ráng bám víu vào để hy vọng cho cuối năm nay. Không có gì thay đổi.
Người ta có thể thấy rất rõ, ngay tâm điểm của những cuộc xuống đường biểu tình đòi công lý cho cái chết của ông George Floyd, ông Trump đã không hề đưa ra bất kỳ một giải pháp nào, ông Trump cũng không hề lên tiếng trước “quốc dân đồng bào” một lời nào, nhằm giải quyết vấn đề hoặc làm bớt đi sự căng thẳng, sự căm tức và sự phẫn nộ của người dân.
Thay vào đó, Donald Trump tiếp tục khơi sâu thêm cái hố chia rẽ với những cái tweets hùng hồn của bạo lực. Thay vì những hành xử ôn hòa, thay vì đưa ra những giải pháp thống nhất giữa chính quyền Liên Bang với chính quyền Tiểu Bang và người dân để giải quyết vấn đề, ông ta tiếp tục việc chia rẽ bằng những lời khích bác.
Thay vì “xuống đường đối diện và bàn thảo trực tiếp với người dân” như ông ta đã từng khuyên can chính quyền Bắc Kinh với người dân Hồng Kông năm ngoái, Donald Trump chọn việc đi ngược lại những lời mình đã nói trước đây. Ông ta chọn vũ lực, chọn lựu đạn cay, chọn súng bắn cao su, chọn xe tăng chống biểu tình và chọn sự đàn áp.
Từng bước một ông Trmp diễu võ dương oai, cuối cùng cũng đến giải pháp đàn áp của độc tài, bằng cách hứa sẽ đổ thêm hàng trăm, hàng ngàn binh sĩ trong quân đội và chiến xa để “dẹp loạn” cho tới khi nào không còn “bóng dáng quân thù của bọn Dân Chủ xuống đường biểu tình” trên đất Mỹ.
Những lời tuyên bố trên đều mang những thông điệp trực tiếp, gởi đến những chủ nhân của những lá phiếu đã chọn bầu cho ông ta vào năm 2016 nhằm dọn đường cho mùa bầu cử chỉ còn 5 tháng sắp tới. Thế nhưng, cái con đường dẫn đến vinh quang trước đây, giờ thực sự đã rạn nứt, đã đầy ổ gà, nhiều khúc đã bị sập không thể sửa được nữa. Cái sân khấu cho ông ta diễn tuồng suốt hơn 3 năm qua, giờ đã mục nát, chỉ chờ sập. Nhất là trong cái khoảng thời gian quá cấp bách của 5 tháng còn lại.
Hết rồi những hứa hẹn, những khoe khoang, những mụ mị về Kinh Tế, về Công Ăn Việc Làm, về Bảo Hiểm Y tế, về … Bức Tường và nhất là về Cuộc Chiến Cân Bằng Mậu Dịch với 33 quốc gia khác trên thế giới, mà Trung Quốc lỳ lợm đứng đầu vẫn còn trơ ra đó như trêu gan và như thách thức. Hơn 2 năm “diệt Trung Quốc” mới tiến gần được cái ký kết “Giao Hảo Phase 1”, nay lại lững thững quay trở lại Phase 0 của đầu năm 2018, của những tiếng hô hào xách động trên những cái sân khấu ở những buổi vận động.
Chẳng những thế, Donald Trump, cho dù có muốn né tránh, có muốn núp xuống hầm tránh bom, có muốn chạy tội cách nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn phải đối mặt với:
– Cuộc xuống đường biểu tình đang diễn ra khắp nơi với sự đóng góp của nhiều sắc dân, vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Nhà đấu tranh Dân Chủ nào có ước mơ chính quyền Donald Trump có khả năng dùng vũ lực đàn áp được những cuộc đấu tranh của dân chúng, thì thật phải nói hoặc do quá CUỒNG hoặc bởi quá NGU, chưa biết gì về lịch sử.
– Đại dịch Covid-19 vẫn treo lơ lửng trên đầu chỉ chực chờ giáng xuống và bùng nổ trở lại.
– Hơn 40 triệu người thất nghiệp.
– Kinh tế không chỉ suy thoái mà còn đi vào độ âm, chưa thấy ánh sáng dù chỉ le lói ở cuối đường hầm.
– Nợ Công tăng vọt lên gần 8 ngàn tỷ chỉ trong vòng hơn 3 năm và sẽ hơn thế nữa trong tương lai.
– Thị Trường Chứng Khoán vẫn đang đứng trước cái hố sâu thăm thẳm, mà sợi dây ghịt giữ nó lại bằng cách đổ tiền ngàn tỷ vào đó của Bộ Ngân Khố dưới sự chỉ đạo của Donald Trump đang vẫn cheo leo như sợi chỉ.
Những câu tuyên bố hùng hồn của Donald Trump hôm qua từ những cái tweet phát ra sau khi ông ta lên khỏi hầm trú ẩn gởi đến các Thống Đốc của các tiểu bang:
“Hầu hết các ông đều yếu đuối. Phải coi những cuộc biểu tình bạo loạn đó như một cuộc chiến. Và chúng tôi sẽ kết thúc nó nhanh chóng. Hãy cứng rắn”.
“Các ông phải làm chủ đường phố của mình và nếu các ông không thống trị được các đường phố thì chỉ lãng phí thời giờ của mình mà thôi. Phải NGHIỀN NÁT CÁC CUỘC BIỂU TÌNH MỘT CÁCH NHANH CHÓNG, ngay cả khi người ta cảnh báo rằng, khi chính quyền sử dụng bạo lực như vậy sẽ chỉ dẫn đến sự leo thang bạo lực”.
Người Việt chống Cộng luôn mồm “ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”. Những người này và Donald Trump đã quên đi một điều là, chưa hề có một cuộc đàn áp nào trong lịch sử, có thể dẹp tan được những cuộc đấu tranh. Ít là trong một thời gian ngắn của 5 tháng.
Ông Trump và những người ủng hộ ông ta quên đi một lịch sử gần đây nhất, mới xảy ra vào ngày 15 tháng 3 năm ngoái ở Hồng Kông mà chính quyền dã man Cộng Sản Trung Quốc còn chưa dẹp được, nói chi Donald Trump với 5 tháng trời phù du còn lại.
Người Việt Cuồng Donald Trump cổ súy reo hò việc ông ta sử dụng bạo lực đàn áp đấu tranh, lại quên mất một điều vô cùng quan trọng là, Hoa Kỳ không phải là Hồng Kông và lại càng vô cùng khác với Việt Nam: Donald Trump chưa phải là Putin, chưa được là Tập Cận Bình, chưa bằng Kim Jong-un, thì việc đàn áp bằng vũ lực, chỉ là … niềm mơ ước mùa Giáng Sinh.
PHẠM THANH GIAO
Best Blogger TipsBest Blogger Tips