Lê Quốc Quân kể: - Vào một đêm nọ có một thằng ăn cắp đi vào một kho tài sản khổng lồ
của nhân dân bao đời gầy dựng với biết bao nhiêu máu và nước mắt. Đầu
tiên có kẻ tắt đèn bằng Nghị Quyết làm cho bóng tối bao trùm; một tay
thủ kho cầm chìa khóa đang đợi sẵn để mở theo Luật pháp.
Tên trộm lẻn vào và ăn cắp tài sản của nhân dân,
nó lấy đi nhiều đến nỗi dân chúng không còn cái để ăn, mẹ già ốm không
có thuốc, công nhân đói bị teo cơ, ngư phủ chết vì giành nhau cá ươn,
thiếu nữ chạy loạn xin lấy chồng Hàn Quốc để kiếm miếng ăn…
Đèn bật sáng bằng chỉ thị, tên thủ kho tung chưởng hình sự và kẻ trộm
bị chính hai kẻ này bắt giữ. Nhân dân vỗ tay vui mừng hớn hở mà quên
rằng không thể có một sự lũng đoạn nào được thực thi nếu không có sự chỉ
đạo bằng Nghị Quyết và tiếp tay bằng Pháp luật.
Xong rồi, Đảng sẽ lại trong sạch hơn, nghiêm túc
hơn trong mắt nhân dân. Thế là họ lại bắt đầu một cuộc chơi mới, đầy
bóng tối với những tay thủ kho và tên trộm. Và những khoản thủ đắc ngày
càng lớn hơn.
Nhưng thực tế thì tên trộm này là người nuôi Đảng và Chính Phủ trong
suốt nhiều năm qua. Ngoài tiền thuế họ đóng vào ngân sách để trả lương
cho cả hai hệ thống Đảng và Nhà nước, những giám đốc này rải tiền dài
miên man từ Móng Cái đến Cà Mau, rải sâu từ trưởng thôn lên tận Bộ Chính
Trị, rải mạnh để tư duy của họ thâm nhập vào từng điều khoản của các
thông tư, thậm chí cả nghị quyết của đảng.
Tên trộm bị bắt nhưng bởi cùng hội, cùng thuyền
nên những kẻ bị bắt sẽ không bao giờ khai ra hoặc tố cáo những người
đương chức trong chính quyền vì họ có cơ sở để tin rằng là mình sẽ được
“giải cứu” từ chính những người đã tắt đèn và mở khóa để họ vào kho. Xem
toàn bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét