Trong lịch sử nền y học Việt Nam từ xưa cho tới nay, có rất nhiều vị
lương y đã làm rạng rỡ danh dự nghề nghiệp với các khả năng, kiến thức
và lòng yêu nghề của mình.
Đã có biết bao nhiêu y sĩ tận tụy cứu chữa làm nhẹ cơn đau đớn bệnh
hoạn của bà con dù với phương tiện thiếu thốn, hoàn cảnh hiểm nghèo. Họ
phục vụ với cả một tấm lòng nhân ái, trân trọng tình cảm giữa con người
với con người. Cho nên đã có câu ví trong dân gian là người lương y tốt
bụng như người mẹ hiền. Con cái còn tấm bé, không tự lực tự tồn được,
cho nên đều trông cậy ở mẹ cha, nhất là phụ thuộc vào thiên chức nuôi
con của người mẹ.
Người bệnh cũng vậy. Trong cơn đau bệnh, họ hoàn toàn bất lực, vì
không hiểu gì về bệnh, vì bối rối lo sợ, sợ chết. Với họ, người y sĩ như
cái phao cứu mạng. Họ giao phó tính mạng của mình cho người y sĩ. Y sĩ
tận tâm, hiểu nỗi đau của người bệnh thì mang toàn sức toàn tài cứu
chữa, cơn đau của họ mau thuyên giảm. Gặp phải người y sĩ xấu, thì họ
chịu đựng đau đớn lâu hơn, trầm trọng hơn, đôi khi còn bị khai thác, lạm
dụng.
Cho nên, mỗi khi “có bệnh thì vái tứ phương”, tìm thầy chữa trị,
nhiều khi chúng tôi nhận được rất nhiều từ tâm của y giới thì cũng không
ít trường hợp, chúng tôi cảm thấy buồn buồn đối với các vị tự coi là
“lương y” mà rất ít lương tâm.
Và cũng vì lẽ đó, nên có những tâm sự, những ước vọng như sau, gửi người y sĩ.