“Mẹ ơi, con nợ mẹ một bữa cơm tối ăn mừng sinh nhật mẹ.
Chủ Nhật, 30/11 là sinh nhật của mẹ, và con đã nói với mẹ rằng “Mẹ,
con xin lỗi mẹ vì con không thể ở bên mẹ vào ngày đặc biệt này để chúc
mừng mẹ.
Tình hình ngoài Admiralty đang leo thang và con không thể về kịp để
tham gia cùng mẹ và gia đình. Và con xin dời lại bữa cơm để cùng ăn tối
với mẹ vào ngày hôm sau 01/12.
Và tiếp đến vì con quyết định tuyệt thực nên bữa cơm tối mừng sinh nhật cùng mẹ lại bị hoãn một lần nữa.
Thật ra kể từ lúc phong trào diễn ra, số lần con cùng ăn cơm ở nhà và
cơ hội gặp gỡ mẹ đã rất hiếm hoi. Căn lều tạm ở Admiralty lại chính là
ngôi nhà thứ hai của con và sự hiện diện của con ở nhà lại trở thành ít
ỏi. Khi con về nhà thay vội áo quần là lúc ba mẹ đi làm, và khi ba mẹ
trở về lại là lúc con mệt mỏi ngủ thiếp đi không hay. Cả nhà ta lại phải
“gặp nhau” trên Whatsapp để liên lạc và cập nhật tin tức của nhau.
Con nhớ, nhớ lắm những buổi trà chiều, hay buổi cơm tối quây quần bên bàn ăn với đầy đủ mọi người.
Khi thảo luận cùng các thành viên khác về hành động tuyệt thực điều
duy nhất con nghĩ đến lúc đó là bữa cơm tối sinh nhật mẹ mà con đã lỡ
hẹn và lo sẽ khó có thể cùng ngồi bên mâm cơm cùng với mẹ sớm được. Con
không lo sợ cảm giác đói hay mệt lả vì tuyệt thực mà con chỉ sợ rằng với
hành động này con làm mọi người ở nhà lo lắng hơn và sự vắng mặt của
con trong bữa cơm gia đình sẽ làm mọi người buồn.
Nhưng dù sao con cũng đã quyết định và sẽ thực hiện quyết định tuyệt
thực của mình với hai thành viên khác. Và cũng vì trách nhiệm của một
thủ lĩnh nhóm mà con phải có hành động và trách nhiệm và hơn hết để có
thể cho các thành viên khác thấy được sự kiên định và hy vọng cho phong
trào.
Có thể hành động tuyệt thực sẽ không có tác dụng đánh động đến chính
quyền và làm thay đổi các quyết sách của chính quyền trung ương, nhưng
con lo lắng đến việc phong trào không đi đến một điểm nào cũng như trắng
tay. Ít ra hành động này cũng tạo được một sự đồng cảm từ người dân,
đóng góp cho phong trào, thức tỉnh những người khác với hy vọng mang lại
giá trị dân chủ thật sự, không phân biệt màu xanh vàng của nơ, dù.
Phía sau nơ vàng, xanh và dùi cui, gậy gộc kia chính là vấn đề cốt
lõi – căng thẳng chính trị được tạo ra bởi những người đang nắm giữ
quyền lực, và chính họ phải quay lại bàn đối thoại, thông qua các giải
pháp mang tính chính trị.
Con hy vọng mẹ thấu hiểu quyết định của con. Nhớ lại khi con nói
chuyện điện thoại với mẹ sau khi con thông báo bắt đầu tuyệt thực, mẹ
không một lời la mắng, không một lời kêu than, mẹ chỉ đơn giản buông ra
“Aye – Ái dà”
Con đã không ngồi cùng mẹ ăn bữa cơm mừng sinh nhật mẹ, đã cảm thấy có lỗi vô cùng và khi con gọi điện cho mẹ để xin lỗi, mẹ chỉ nhỏ nhẹ bảo con bớt lên mạng mà hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.
Con đã không ngồi cùng mẹ ăn bữa cơm mừng sinh nhật mẹ, đã cảm thấy có lỗi vô cùng và khi con gọi điện cho mẹ để xin lỗi, mẹ chỉ nhỏ nhẹ bảo con bớt lên mạng mà hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.
Con muốn cho mọi người biết rằng con mang ơn mẹ biết nhường nào, và
cả ba nữa. Dù ba luôn la mắng và lớn tiếng vì những việc con làm nhưng
từ trong thâm tâm con biết mình được yêu thương.
Hôm sinh nhật mẹ con chỉ muốn nói với mẹ rằng con yêu mẹ – I love you.
Cho đến ngày mà ông Lương Chấn Anh đồng ý mở lại đối thoại với sinh
viên thì ngày đó chính là ngày con muốn dành để chuộc lỗi và bù đắp lại
bữa cơm mừng sinh nhật mẹ mà con đã lỡ hẹn.
Con sẽ luôn nhớ lời mẹ dặn, nghỉ ngơi nhiều hơn và nhớ cầu nguyện trong thời gian tuyệt thực.
Con xin được nói là con mang ơn cha mẹ nhiều lắm và con tự hào là con của ba mẹ.”
Hoàng Chí Phong viết sau 23h tuyệt thực.
-Bảo Thiên
-Bảo Thiên
Chín tháng mang thai, sinh con, nuôi dạy con khôn lớn từ tấm bé, là một phụ huynh có ai không mong muốn con mình có được cuộc sống không bị đe dọa, và bình yên?
Trả lờiXóaĐược sinh ra và sinh sống ở Hong Kong trong thế kỷ hai mươi mốt, ước muốn đơn giản đó của cha mẹ như chúng tôi có dễ dàng không?
Mấy năm qua, con trai tôi và bạn bè đã cố gắng tin vào lý tưởng của chúng: người dân Hong Kong xứng đáng được sống trong một xã hội “công bằng, công minh, phản ánh đúng tâm tư nguyện vọng của người dân, và có được bầu cử tự do thông qua phổ thông đầu phiếu”. Và bọn trẻ đã hiến trọn sức lực, thời gian của chúng cho lý tưởng đó.
Tôi thông hiểu rằng mỗi người có một quan điểm, chính kiến khác nhau, và do đó hành động của họ dẫn đến xung khắc lẫn nhau, nhưng tại sao lại phải sử dụng đến chiêu trò mạ lỵ vu khống, nguyền rủa độc ác nhắm vào chúng tôi?
Tiền thuê nhà bị buộc phải tăng cao hơn 10 năm trước, và rồi thông tin địa chỉ bị công bố trên mạng, số điện thoại di động bị công khai để nhiều người gọi đến làm phiền khiến tôi phải bỏ số điện thoại, và gia đình nhiều lần nhận được cả vòng hoa phúng điếu.
Cả những chuyện vu khống đến khó tin như gia đình đã có được hộ chiếu đi Mỹ, con trai đã có được học bổng đi du học, và cả tin con trai được nhận vào quân đội nước ngoài để được huấn luyện thành thủy quân lục chiến. Gia đình tham gia vào các đảng phái chính trị, được tài trợ lớn từ nước ngoài...và cứ thế không ngừng tin vu khống... không có gì là không thể xấu xa hơn được nữa để vu khống cho gia đình nhằm làm mất uy tín và bôi nhọ chúng tôi.
Từ đầu tháng 10, sau khi Liên hội SV/HS có buổi đối thoại cùng chính quyền và dựa vào đó chính quyền đưa ra các báo cáo, lời hứa kiểu vẽ voi trong không khí, và không có thực tâm. Rồi cả tuyên bố cánh cửa chính quyền luôn rộng mở để người dân đến đối thoại lại được chính quyền tìm mọi cách đóng kín. Sinh viên, học sinh, những người đã luôn thực hiện mục đích biểu tình trong ôn hòa, đi đến giai đoạn này đã không còn chọn lựa nào khác ngoài cách tuyệt thực với hy vọng kêu gọi chính quyền quay lại bàn đối thoại.
Chính quyền đã chia rẽ xã hội Hong Kong trong đầy rẫy xung đột, bằng bạo lực để đàn áp.
Chính quyền phải có trách nhiệm đứng ra giải quyết các yêu cầu của người dân, và đối mặt với sinh viên đang yêu cầu có được bầu cử tự do.
Chính quyền hay người ta có thể không đồng tình với các bạn trẻ, nhưng chính quyền cần phải căn cứ trên nền tảng đối thoại một cách văn minh nhằm thuyết phục nhau, chứ không phải bằng cách quay lưng và phớt lờ tất cả mọi yêu cầu của người dân. Bằng không hệ quả mà chính quyền phải gánh lấy chính là sự phản kháng ngày một tăng cao và lòng dân ly tán.
Nút thắt phải được mở ra bởi tất cả những bên có liên quan, tôi thành tâm kêu gọi chính quyền khởi động lại đối thoại và mở lại cánh cửa cho dân chúng đến đối thoại.
Mẹ của Phong
Viết sau 90 tiếng con trai tuyệt thực