Trong khi ở Hà Nội, người mẫu Hồng Hà bán “tài nguyên xác thịt” thì ở Cái Răng, Cần Thơ 2 người phụ nữ khác lại dùng xác thịt để bảo vệ tài nguyên.
Hồng Hà, một diễn viên, kiêm người mẫu vừa bị bắt quả tang bán dâm. Cô tất nhiên không nổi tiếng bằng “Vàng Anh”. Cô cũng không có những clip “chuyên nghiệp” như Yến Vi hay “gợi cảm” như những bức ảnh của Hồng Nhung. Nhưng cô thật thà như nữ hoàng nội y Ngọc Trinh khi “tâm sự”: “Em nghĩ đơn giản là mình chỉ đi chơi Đồng Mô một buổi với khách mà lại kiếm được nhiều tiền thế thì chẳng tội gì…”. Chuyện này có lẽ đáng ra là rất bình thường. Giờ Việt Nam có tới 200.000 cô gái “đào tài nguyên ra bán”, không ít trong số đó là người mẫu, diễn viên. Diễn viên, người mẫu Trang Trần chẳng phải có lần đã “ném bom dư luận”, rằng “Không ít người đẹp bán dâm để… ăn diện” đó sao. Rất thường. Vấn đề dư luận gây sốc chỉ là từ cái giá: 1.500 USD. Đắt nhất đối với những cái giá công khai đã bị phát hiện từ trước đến nay. Nhưng nói đến cái giá “đắt nhất” này, chính xác thì vẫn phải dùng chữ “chỉ”: “Tài nguyên phẩm hạnh” được bán vô tội vạ, nhưng cái giá chỉ 1.500 USD.
Ở đây, cần phải nhắc đến câu chuyện kiếm tiền của Hồng Hà. Cô bảo “Phim thì chỉ được khoảng hơn 10 triệu đồng/ bộ, còn chụp ảnh thì em được khoảng 1 triệu đồng/ buổi”. Đóng một bộ phim, chụp ảnh cả 30 buổi mỗi tháng không đủ cho Hồng Hà mua được một cái túi cỡ như của Ngọc Trinh. Mà đối với người đẹp, đại kỵ là việc dùng hàng fade, hàng sale off. Bài học Lý Nhã Kỳ bị báo chí ném đá tả tơi còn sờ sờ ra đó, dù chiếc váy “fade” Alexander Mc Queen giá “không fade, không sale off” tí nào: 30.000 USD, hay 600 triệu vnd . Cựu Hoa hậu Thu Thủy từng chém: Bản thân cái đẹp đã là một tài năng”. Nói chính xác hơn thì bản thân sắc đẹp đã là một tài nguyên.
Từng tham gia một cuộc thi sắc đẹp nhưng không được giải. Đóng vài bộ phim “Ai”, “Giấc mơ biển”, “Một thời ta đuổi bóng”, “Pha lê không dễ vỡ”- không ai biết là phim gì. Và cái giá 1.500 USD. Hóa ra ở mình bên cạnh những người có vui thú tao nhã là tậu “vườn thượng uyển” thì nhiếu người khác không biết tiêu tiền vào việc gì.
Vào cái hôm báo chí làm cho những thục nữ Việt choáng váng với cái giá 1.500 USD, thì báo chí thế giới cũng đồng loạt tung tin: Ở Tây Ban Nha, nữ ca sĩ Colombia Shakira đang được Playboy gạ “nhân trần” với giá 50 triệu USD. Còn ở Pháp, một doanh nhân, tất nhiên là đàn ông, đã đứng dưới ban công khách sạn Majestic để như Romeo mà gào lên với, cũng người mẫu kiêm diễn viên, Kelly Brook: “Làm ơn đi, chỉ một đêm thôi”. 1 triệu euro cho “một đêm” nhằm tái hiện lại tình huống trong bộ phim Indecent Proposal mà Kelly Brook thủ vai. Xem ra, dân chơi Pháp hơn đứt dân chơi Việt.
Điều đáng nói là Kelly Brook thản nhiên lắc đầu. Shakira cũng ngoảnh mặt dù 50 triệu USD cho vài bức ảnh “nhân trần” sẽ không chảy vào túi cô mà dành cho quỹ từ thiện Barefoot.
Cái giá cho nhân phẩm, 1 triệu euro, hay 50 triệu USD đôi khi cũng là quá rẻ, nhưng 1.500 USD, kể cả khi đã bị báo chí “đội giá”, cũng là quá đắt. Nhưng cái giá 1.500 USD, 1 triệu euro, hay 50 triệu USD, những cái giá rất ảo cho “tài nguyên xác thịt”, có lẽ là được định bởi “ánh mắt kẻ đa tình” hơn là giá trị “tài nguyên”. Cũng giống như giá cây sưa ở Việt Nam mình. Một câu chuyện đáng để cười rớt răng đang xảy ra ở Buôn Ma Thuột, tỉnh lỵ Đắk Lắk: Giữa thời bình, những công nhân môi trường đang “lấy võng làm giường, vỉa hè làm nhà” để thức trắng canh…cây sưa. Phải mở ngoặc đó là những cây sưa bóng mát trồng bên đường. Truyền hình còn nói có hẳn lực lượng “du kích sưa”. Báo chí thì nghĩ đến chuyện “cảnh sát sưa”. Một cái cây mà cần phải có vệ sĩ”, có “du kích”, có “cảnh sát”, xem ra chúng ta đang trở về thời chiến khi mà cái sự loạn đã không còn giới hạn nữa. Rồi ở ngay chính tại “vương quốc sưa” Quảng Bình, do trước đây “thiếu kinh phí” nên nhiều cơ quan, đơn vị đã đóng bàn ghế gỗ sưa cho… rẻ tiền, thành thử sau vụ “hỗn chiến gỗ sưa”, chẳng hạn Sở Y tế Quảng Bình phải thuê hẳn một đội “chân tay to” ngày đêm canh giữ một… bộ bàn ghế bằng gỗ sưa đỏ. Hay ở Minh Hóa, cảnh sát túc trực bảo vệ… phòng ngủ của Chủ tịch Huyện, chỉ vì trong phòng có một bộ bàn ghế gỗ sưa. Câu chuyện hài có thật này cho thấy một sự thật là bản thân chính quyền, diện cái áo “bảo vệ tài nguyên”, cũng đang bị chi phối bởi những thứ giá trị ảo. Bởi ngẫm ra, gỗ chỉ dùng để làm nhà, để đóng bàn ghế, cùng lắm là để làm…quan tài. Hết. Một thạc sĩ Viện Khoa học lâm nghiệp phân tích: Về mặt chịu lực, gỗ sưa không bằng cây gỗ nhóm 1 như lim, gụ… Sưa thuộc loại gỗ đẹp nhưng vẫn đứng sau gỗ trắc. Người dân coi là loại gỗ thơm nhưng không được ưa chuộng như gỗ giáng hương. (Trừ trường hợp đặc biệt là có một kẻ điên bỏ 60 tỷ đồng sắm quan tài gỗ sưa. Mà kẻ điên đó, không hề có danh tính, nhiều khả năng cũng là sản phẩm trí tưởng tượng của những tờ báo chuyên kinh doanh cải). Gỗ sưa để làm gì? Cây sưa quý như thế nào mà còn coi trọng hơn cả tính mạng con người? Quý thế nào mà phải bảo vệ hơn cả nguyên thủ quốc gia? Chả ai biết. Khi vụ giang hồ đại náo vườn quốc gia Phong Nha, cái giá được tung ra dư luận là “cả chục triệu đồng/kg”, hay “11 tỷ đồng/ m3” nghĩ kỹ thì hóa ra lại được định ra bởi các thương nhân Tàu khiến cho cây sưa giờ đúng là loại cây tai họa và… nặng nợ. Nhưng trong dòng thời sự về sưa, còn có một câu chuyện tuyệt hay. Cũng ở Quảng Bình, Huyện ủy Bố Trạch đã bán quách bộ bàn ghế tại phòng Bí thư với giá 1,5 tỷ đồng. Khi mà trước đó, nhân viên văn phòng đã phải “ngủ nửa mắt” trên bộ bàn ghế này suốt nhiều đêm liền để phòng “sưa tặc”. Câu chuyện này thực ra là một gợi ý tuyệt vời. Thay vì phải có “du kích sưa”, “cảnh sát sưa”, thay vì mắc võng trắng đêm trông sưa, chúng ta nên bắt chước Bố Trạch, tổ chức bán đấu giá quách cho xong. Một cái “giá ảo” do một “người ảo” nào đó định ra cho một thứ “tài nguyên ảo” thì đáng để bán quách cho chính họ. Câu chuyện “mắc võng canh sưa”, canh một thứ “tài nguyên ảo” đáng coi là câu chuyện khôi hài nhất trong năm. Nhưng đến hôm qua, khi báo chí đưa tin hai người phụ nữ ở Cái Răng, Cần Thơ đã “khỏa thân để giữ đất” thì đã lại có thêm một câu chuyện “bảo vệ tài nguyên” khác diễn ra theo một chiều hướng bi, nhưng không hài, mà là bi thảm.
Bà Phạm Thị Lài (SN 1960) và con gái là Hồ Nguyên Thủy (SN1979) đã khỏa thân để giữ phần đất mà họ cho rằng đã bị Công ty CIC 8 chiếm đoạt một cách thiếu minh bạch. Người chồng, sức yếu, thế cô, cổ ngắn uất ức đến nỗi đã một lần uống thuốc sâu tự tử để phản đối. Còn giờ, hai người phụ nữ nói họ chấp nhận “lột đồ chịu nhục” để phản đối. Bởi “tài nguyên” mà họ bảo vệ chính là ngôi nhà, là sinh kế của họ. Để dân phải nổ súng, đặt bom, hay tự tử, lột đồ để giữ đất, nói cách gì cũng là lỗi của chính quyền đã đẩy họ vào bước đường cùng. Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa Mai Văn Ninh, người vừa tạo ra một cuộc đối thoại vô tiền khoáng hậu xung quanh vụ khiếu tố, bao vây trụ sở UBND tỉnh của người dân Bỉm Sơn, từng lý giải giản dị, rằng: “Phải hiểu một điều rất đơn giản: Họ là nhân dân và họ đang đi khiếu kiện”. Rằng: “Phải làm đúng theo luật nhưng cũng phải bám sát thực tế”. Lợi ích nào cần phải bảo vệ nếu trước hết không vì lợi ích của người dân. Bởi thế mới nói, còn rất nhiều thứ tài nguyên hữu hình thuộc về phạm trù nguồn sống của người dân không thể đổi bán cho bất kỳ ai với bất cứ giá nào. Có rất nhiều tài nguyên hữu giá trị cần phải bảo vệ hơn nhiều so với cây sưa. Có điều, việc bảo vệ không thể là “mắc võng” nằm canh, không thể là “du kích” hay “cảnh sát”, càng không thể là sự tước đoạt. Đào Tuấn.
Không đồng ý mức bồi thường đất của chủ đầu tư dự án khu dân cư Hưng Phú (Cái Răng, Cần Thơ), mẹ con bà Lài lột hết quần áo để phản đối và đã bị các vệ sĩ "khống chế thô bạo".
Trao đổi với PV, ông Nguyễn Hữu Lợi, Phó bí thư Thành ủy Cần Thơ, cho biết tại cuộc họp chiều 28/5, Thường vụ Thành ủy Cần Thơ chỉ đạo UBND thành phố kết hợp với chính quyền địa phương tìm hướng xử lý ổn thỏa, thấu tình đạt lý đối với gia đình bà Phạm Thị Lài (52 tuổi), người đã cùng con gái khỏa thân nhằm ngăn cản chủ đầu tư xây dựng dự án khu dân cư Hưng Phú (quận Cái Răng).
Theo Chủ tịch UBND quận Cái Răng Mai Hồng Châu, quận đang lên lịch họp với ngành chức năng và đoàn thể địa phương để giải quyết dứt điểm khiếu nại của gia đình bà Phạm Thị Lài (ngụ phường Hưng Thạnh, quận Cái Răng) vì không đồng tình với giá đền bù cho 3.000 m2 đất.
Trước đó ngày 22/5, bà Lài cùng con gái 33 tuổi lột hết quần áo để ngăn chặn Công ty Cổ phần Xây dựng số 8 (CIC 8) thực hiện dự án khu dân cư Hưng Phú trên phần đất đã bị thu hồi. Nhiều vệ sĩ xuất hiện đã kéo lê mẹ con bà Lài trên đất cát giữa trưa nắng gắt. Quận Cái Răng đã phê bình CIC 8 vì xử lý tình huống không tốt.
Theo hồ sơ, năm 2005 gia đình bà Lài được bồi thường gần 300 triệu đồng. Đến năm 2010 chủ đầu tư nâng mức bồi thường lên trên 1,2 tỷ đồng nhưng vẫn không được gia đình bà Lài chấp nhận. Tháng 12/2011, cơ quan chức năng cưỡng chế thu hồi đất thì chồng bà Lài uống thuốc trừ sâu tự tử nhưng được cứu sống.
TTO - Ngày 19-6, UBND quận Cái Răng đã có cuộc họp về việc hộ bà Phạm Thị Lài cản trở Công ty CP Đầu tư xây dựng số 8 (CIC8) thi công khu dân cư lô 49 thuộc khu đô thị mới Nam Cần Thơ. Tại cuộc họp này, Công an quận Cái Răng đề nghị xử phạt hộ bà Lài 1,5 triệu đồng về hành vi cản trở hoạt động bình thường của cơ quan, tổ chức; xử phạt 80.000 đồng về hành vi không mặc quần áo vi phạm về thuần phong mỹ tục.
Riêng CIC8 đề nghị quận kiểm điểm về cách xử lý vụ việc không đúng quy trình. Đề nghị xử phạt 350.000 đồng đối với Công ty dịch vụ bảo vệ Miền Tây vì sử dụng nhân viên bảo vệ chưa qua đào tạo, chưa có chứng chỉ nghiệp vụ bảo vệ…
Trao đổi với Chủ tịch UBND quận Cái Răng Mai Hồng Châu ngày 19-6-2012, ông cho biết lãnh đạo quận nhất trí với báo cáo điều tra và đề nghị xử phạt của Công an quận Cái Răng.
Theo báo cáo của Công an quận Cái Răng, từ năm 2002 đến nay, từ khi dự án của CIC8 thực hiện, hộ bà Phạm Thị Lài không đồng ý mức giá bồi hoàn, giải tỏa nên đã không đồng ý giao đất và nhận tiền bồi thường, giải tỏa, hộ bà Lài đã khiếu nại nhiều nơi, nhiều cấp và bị bác đơn, từ đó hộ bà Lài đã có phản ứng với nhà đầu tư.
Cao điểm vào ngày 22-5-2012, bà Phạm Thị Lài và con gái là Hồ Nguyên Thủy đã khỏa thân chống lại CIC8 thi công. Qua điều tra, xác minh của Công an quận Cái Răng kết luận sự việc chỉ có dấu hiệu vi phạm hành chính, khỏa thân để chống lực lượng thi công.
Trang web của tỉnh Bến Tre có bài viết về sự ra đời của đội quân tóc dài. Trong bài viết đó có đoạn thuật lại như sau: "Nhiều người phẫn nộ không ngần ngại tụt quần trườn mặt những tên ác ôn mặt dày mày dạn làm chúng phải cúi mặt bỏ đi". Trang Ngôi sao đăng những bức ảnh chụp cảnh cưỡng chế đất, trong đấy có những cảnh vệ sĩ lôi kéo hai phụ nữ trần truồng ở Cần Thơ. Dưới chế độ Ngụy những tên ác ôn mặt dày mày dạn đã cúi mặt bỏ đi trước những người phụ nữ lõa thể, nhưng ở chế độ ta những người ngày ngày được nghe tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh vẫn hăng hái xông vào lôi kéo những người phụ nữ trần truồng. Đấy là điểm khác nhau giữa chế độ ta và chế độ Ngụy. Không biết những người phụ nữ trong đội quân tóc dài ngày xưa đấy giờ ra sao, có kinh nghiệm gì truyền lại cho chị em hôm nay không và khi xuôi tay có nhắm mắt được không?
Hôm qua (30-5 ) trời mát nên mình phóng xe máy đi làm. Đến đầu đường Hoàng Hoa Thám, gần Cổng Đỏ thấy xe cộ ùn tắc dài dằng dặc. Nhìn ra mới biết ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng bao nhiêu là người đang tụ tập ở đấy. Có mấy chiếc xe bus đang đỗ ở ven đường để những người có trách nhiệm đưa những người " tụ tập" này lên chở đi nơi khác. Chắc lại chuyện đất cát chi đây. Mình sợ tắc đường nên không dám dừng xe lại . Phóng xe đi thẳng đường Phan Đình Phùng có hai hàng cây xanh mướt mát như thế mà không thích ngắm, không thích thưởng thức như mọi lần nữa. Đã đeo kính mát rồi mà không hiểu sao nước mắt cứ trào ra ... Mình cũng không hiểu nổi mình nữa. Có lẽ mình già thật là già rồi. Hay xúc động quá. Có gì đâu, có ai động chạm gì đến mình đâu ...Chỉ là đám đông nhân dân" tụ tập". Chuyện thường ngày ở huyện đã bao năm nay rồi, có gì mới đâu? Hôm chủ nhật nhận giải thưởng Nhà Nước vui thế . Sao hôm nay lại khóc?
Lên mạng, thấy hai mẹ con bà Phạm Thị Lài ở Cần Thơ nude để giữ đất mà sợ. Đến nước ấy thì đúng là đường cùng rồi. Một bà mẹ tuổi trung niên, thân thể đã nhăn nheo mà vẫn nhất quyết " không- mặc- gì" cùng với cô con gái cũng" không - mặc - gì "nốt xoãi người dưới trời nắng để giữ đất. Hai mẹ con bà Lài quá khích hay là sự bức xúc đã lên đến đỉnh điểm...?
Những người có trách nhiệm nhìn tình cảnh như vậy có thấy bức xúc không? Có kế sách gì tháo gỡ dứt điểm chuyện đất cát để người dân không còn cảnh" tụ tập"ngày một nhiều như thế này không?????Khi nào thì Hà Nội mới thực sự trở về với sự bình yên êm đềm như nó vốn có?
Mình đã bị " nhiếc móc" là muốn làm "anh hùng" hay sao, là " không biết gì thì im mồm đi!" Câm mồm! Ừ, mồm đã câm rồi đấy (và " anh hùng" cũng chả đến phần mình ) nhưng khổ nỗi trái tim mình nó lại không câm. Vẫn cứ hay xúc động những thứ mà người khôn ngoan lẩn tránh. Vẫn không cầm lòng được trước những nỗi đau của người khác. Mình vốn" ngu si" từ bé, giờ già rồi vẫn" ngu" thì bao giờ mới " thông minh'" được đây ? Có mà xuống lỗ cũng vẫn thế thôi. Người mắng thì sướng mồm nhưng người bị mắng lòng lại đau có lẽ là cho đến chết!
Lời nói như mũi tên bay đi- không lấy lại được. Rõ thật là uổng sức, uổng công, uổng tình, uổng nghĩa... Hồng Ngát
Trong khi ở Hà Nội, người mẫu Hồng Hà bán “tài nguyên xác thịt” thì ở Cái Răng, Cần Thơ 2 người phụ nữ khác lại dùng xác thịt để bảo vệ tài nguyên.
Trả lờiXóaHồng Hà, một diễn viên, kiêm người mẫu vừa bị bắt quả tang bán dâm. Cô tất nhiên không nổi tiếng bằng “Vàng Anh”. Cô cũng không có những clip “chuyên nghiệp” như Yến Vi hay “gợi cảm” như những bức ảnh của Hồng Nhung. Nhưng cô thật thà như nữ hoàng nội y Ngọc Trinh khi “tâm sự”: “Em nghĩ đơn giản là mình chỉ đi chơi Đồng Mô một buổi với khách mà lại kiếm được nhiều tiền thế thì chẳng tội gì…”. Chuyện này có lẽ đáng ra là rất bình thường. Giờ Việt Nam có tới 200.000 cô gái “đào tài nguyên ra bán”, không ít trong số đó là người mẫu, diễn viên. Diễn viên, người mẫu Trang Trần chẳng phải có lần đã “ném bom dư luận”, rằng “Không ít người đẹp bán dâm để… ăn diện” đó sao. Rất thường. Vấn đề dư luận gây sốc chỉ là từ cái giá: 1.500 USD. Đắt nhất đối với những cái giá công khai đã bị phát hiện từ trước đến nay. Nhưng nói đến cái giá “đắt nhất” này, chính xác thì vẫn phải dùng chữ “chỉ”: “Tài nguyên phẩm hạnh” được bán vô tội vạ, nhưng cái giá chỉ 1.500 USD.
Ở đây, cần phải nhắc đến câu chuyện kiếm tiền của Hồng Hà. Cô bảo “Phim thì chỉ được khoảng hơn 10 triệu đồng/ bộ, còn chụp ảnh thì em được khoảng 1 triệu đồng/ buổi”. Đóng một bộ phim, chụp ảnh cả 30 buổi mỗi tháng không đủ cho Hồng Hà mua được một cái túi cỡ như của Ngọc Trinh. Mà đối với người đẹp, đại kỵ là việc dùng hàng fade, hàng sale off. Bài học Lý Nhã Kỳ bị báo chí ném đá tả tơi còn sờ sờ ra đó, dù chiếc váy “fade” Alexander Mc Queen giá “không fade, không sale off” tí nào: 30.000 USD, hay 600 triệu vnd .
Cựu Hoa hậu Thu Thủy từng chém: Bản thân cái đẹp đã là một tài năng”. Nói chính xác hơn thì bản thân sắc đẹp đã là một tài nguyên.
Từng tham gia một cuộc thi sắc đẹp nhưng không được giải. Đóng vài bộ phim “Ai”, “Giấc mơ biển”, “Một thời ta đuổi bóng”, “Pha lê không dễ vỡ”- không ai biết là phim gì. Và cái giá 1.500 USD. Hóa ra ở mình bên cạnh những người có vui thú tao nhã là tậu “vườn thượng uyển” thì nhiếu người khác không biết tiêu tiền vào việc gì.
Vào cái hôm báo chí làm cho những thục nữ Việt choáng váng với cái giá 1.500 USD, thì báo chí thế giới cũng đồng loạt tung tin: Ở Tây Ban Nha, nữ ca sĩ Colombia Shakira đang được Playboy gạ “nhân trần” với giá 50 triệu USD. Còn ở Pháp, một doanh nhân, tất nhiên là đàn ông, đã đứng dưới ban công khách sạn Majestic để như Romeo mà gào lên với, cũng người mẫu kiêm diễn viên, Kelly Brook: “Làm ơn đi, chỉ một đêm thôi”. 1 triệu euro cho “một đêm” nhằm tái hiện lại tình huống trong bộ phim Indecent Proposal mà Kelly Brook thủ vai. Xem ra, dân chơi Pháp hơn đứt dân chơi Việt.
Điều đáng nói là Kelly Brook thản nhiên lắc đầu. Shakira cũng ngoảnh mặt dù 50 triệu USD cho vài bức ảnh “nhân trần” sẽ không chảy vào túi cô mà dành cho quỹ từ thiện Barefoot.
Cái giá cho nhân phẩm, 1 triệu euro, hay 50 triệu USD đôi khi cũng là quá rẻ, nhưng 1.500 USD, kể cả khi đã bị báo chí “đội giá”, cũng là quá đắt.
Trả lờiXóaNhưng cái giá 1.500 USD, 1 triệu euro, hay 50 triệu USD, những cái giá rất ảo cho “tài nguyên xác thịt”, có lẽ là được định bởi “ánh mắt kẻ đa tình” hơn là giá trị “tài nguyên”.
Cũng giống như giá cây sưa ở Việt Nam mình.
Một câu chuyện đáng để cười rớt răng đang xảy ra ở Buôn Ma Thuột, tỉnh lỵ Đắk Lắk: Giữa thời bình, những công nhân môi trường đang “lấy võng làm giường, vỉa hè làm nhà” để thức trắng canh…cây sưa. Phải mở ngoặc đó là những cây sưa bóng mát trồng bên đường. Truyền hình còn nói có hẳn lực lượng “du kích sưa”. Báo chí thì nghĩ đến chuyện “cảnh sát sưa”. Một cái cây mà cần phải có vệ sĩ”, có “du kích”, có “cảnh sát”, xem ra chúng ta đang trở về thời chiến khi mà cái sự loạn đã không còn giới hạn nữa. Rồi ở ngay chính tại “vương quốc sưa” Quảng Bình, do trước đây “thiếu kinh phí” nên nhiều cơ quan, đơn vị đã đóng bàn ghế gỗ sưa cho… rẻ tiền, thành thử sau vụ “hỗn chiến gỗ sưa”, chẳng hạn Sở Y tế Quảng Bình phải thuê hẳn một đội “chân tay to” ngày đêm canh giữ một… bộ bàn ghế bằng gỗ sưa đỏ. Hay ở Minh Hóa, cảnh sát túc trực bảo vệ… phòng ngủ của Chủ tịch Huyện, chỉ vì trong phòng có một bộ bàn ghế gỗ sưa.
Câu chuyện hài có thật này cho thấy một sự thật là bản thân chính quyền, diện cái áo “bảo vệ tài nguyên”, cũng đang bị chi phối bởi những thứ giá trị ảo. Bởi ngẫm ra, gỗ chỉ dùng để làm nhà, để đóng bàn ghế, cùng lắm là để làm…quan tài. Hết. Một thạc sĩ Viện Khoa học lâm nghiệp phân tích: Về mặt chịu lực, gỗ sưa không bằng cây gỗ nhóm 1 như lim, gụ… Sưa thuộc loại gỗ đẹp nhưng vẫn đứng sau gỗ trắc. Người dân coi là loại gỗ thơm nhưng không được ưa chuộng như gỗ giáng hương. (Trừ trường hợp đặc biệt là có một kẻ điên bỏ 60 tỷ đồng sắm quan tài gỗ sưa. Mà kẻ điên đó, không hề có danh tính, nhiều khả năng cũng là sản phẩm trí tưởng tượng của những tờ báo chuyên kinh doanh cải). Gỗ sưa để làm gì? Cây sưa quý như thế nào mà còn coi trọng hơn cả tính mạng con người? Quý thế nào mà phải bảo vệ hơn cả nguyên thủ quốc gia? Chả ai biết.
Khi vụ giang hồ đại náo vườn quốc gia Phong Nha, cái giá được tung ra dư luận là “cả chục triệu đồng/kg”, hay “11 tỷ đồng/ m3” nghĩ kỹ thì hóa ra lại được định ra bởi các thương nhân Tàu khiến cho cây sưa giờ đúng là loại cây tai họa và… nặng nợ.
Nhưng trong dòng thời sự về sưa, còn có một câu chuyện tuyệt hay. Cũng ở Quảng Bình, Huyện ủy Bố Trạch đã bán quách bộ bàn ghế tại phòng Bí thư với giá 1,5 tỷ đồng. Khi mà trước đó, nhân viên văn phòng đã phải “ngủ nửa mắt” trên bộ bàn ghế này suốt nhiều đêm liền để phòng “sưa tặc”. Câu chuyện này thực ra là một gợi ý tuyệt vời. Thay vì phải có “du kích sưa”, “cảnh sát sưa”, thay vì mắc võng trắng đêm trông sưa, chúng ta nên bắt chước Bố Trạch, tổ chức bán đấu giá quách cho xong. Một cái “giá ảo” do một “người ảo” nào đó định ra cho một thứ “tài nguyên ảo” thì đáng để bán quách cho chính họ.
Câu chuyện “mắc võng canh sưa”, canh một thứ “tài nguyên ảo” đáng coi là câu chuyện khôi hài nhất trong năm. Nhưng đến hôm qua, khi báo chí đưa tin hai người phụ nữ ở Cái Răng, Cần Thơ đã “khỏa thân để giữ đất” thì đã lại có thêm một câu chuyện “bảo vệ tài nguyên” khác diễn ra theo một chiều hướng bi, nhưng không hài, mà là bi thảm.
Bà Phạm Thị Lài (SN 1960) và con gái là Hồ Nguyên Thủy (SN1979) đã khỏa thân để giữ phần đất mà họ cho rằng đã bị Công ty CIC 8 chiếm đoạt một cách thiếu minh bạch. Người chồng, sức yếu, thế cô, cổ ngắn uất ức đến nỗi đã một lần uống thuốc sâu tự tử để phản đối. Còn giờ, hai người phụ nữ nói họ chấp nhận “lột đồ chịu nhục” để phản đối. Bởi “tài nguyên” mà họ bảo vệ chính là ngôi nhà, là sinh kế của họ.
Trả lờiXóaĐể dân phải nổ súng, đặt bom, hay tự tử, lột đồ để giữ đất, nói cách gì cũng là lỗi của chính quyền đã đẩy họ vào bước đường cùng.
Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa Mai Văn Ninh, người vừa tạo ra một cuộc đối thoại vô tiền khoáng hậu xung quanh vụ khiếu tố, bao vây trụ sở UBND tỉnh của người dân Bỉm Sơn, từng lý giải giản dị, rằng: “Phải hiểu một điều rất đơn giản: Họ là nhân dân và họ đang đi khiếu kiện”. Rằng: “Phải làm đúng theo luật nhưng cũng phải bám sát thực tế”.
Lợi ích nào cần phải bảo vệ nếu trước hết không vì lợi ích của người dân.
Bởi thế mới nói, còn rất nhiều thứ tài nguyên hữu hình thuộc về phạm trù nguồn sống của người dân không thể đổi bán cho bất kỳ ai với bất cứ giá nào. Có rất nhiều tài nguyên hữu giá trị cần phải bảo vệ hơn nhiều so với cây sưa. Có điều, việc bảo vệ không thể là “mắc võng” nằm canh, không thể là “du kích” hay “cảnh sát”, càng không thể là sự tước đoạt.
Đào Tuấn.
Không đồng ý mức bồi thường đất của chủ đầu tư dự án khu dân cư Hưng Phú (Cái Răng, Cần Thơ), mẹ con bà Lài lột hết quần áo để phản đối và đã bị các vệ sĩ "khống chế thô bạo".
Trả lờiXóaTrao đổi với PV, ông Nguyễn Hữu Lợi, Phó bí thư Thành ủy Cần Thơ, cho biết tại cuộc họp chiều 28/5, Thường vụ Thành ủy Cần Thơ chỉ đạo UBND thành phố kết hợp với chính quyền địa phương tìm hướng xử lý ổn thỏa, thấu tình đạt lý đối với gia đình bà Phạm Thị Lài (52 tuổi), người đã cùng con gái khỏa thân nhằm ngăn cản chủ đầu tư xây dựng dự án khu dân cư Hưng Phú (quận Cái Răng).
Theo Chủ tịch UBND quận Cái Răng Mai Hồng Châu, quận đang lên lịch họp với ngành chức năng và đoàn thể địa phương để giải quyết dứt điểm khiếu nại của gia đình bà Phạm Thị Lài (ngụ phường Hưng Thạnh, quận Cái Răng) vì không đồng tình với giá đền bù cho 3.000 m2 đất.
Trước đó ngày 22/5, bà Lài cùng con gái 33 tuổi lột hết quần áo để ngăn chặn Công ty Cổ phần Xây dựng số 8 (CIC 8) thực hiện dự án khu dân cư Hưng Phú trên phần đất đã bị thu hồi. Nhiều vệ sĩ xuất hiện đã kéo lê mẹ con bà Lài trên đất cát giữa trưa nắng gắt. Quận Cái Răng đã phê bình CIC 8 vì xử lý tình huống không tốt.
Theo hồ sơ, năm 2005 gia đình bà Lài được bồi thường gần 300 triệu đồng. Đến năm 2010 chủ đầu tư nâng mức bồi thường lên trên 1,2 tỷ đồng nhưng vẫn không được gia đình bà Lài chấp nhận. Tháng 12/2011, cơ quan chức năng cưỡng chế thu hồi đất thì chồng bà Lài uống thuốc trừ sâu tự tử nhưng được cứu sống.
TTO - Ngày 19-6, UBND quận Cái Răng đã có cuộc họp về việc hộ bà Phạm Thị Lài cản trở Công ty CP Đầu tư xây dựng số 8 (CIC8) thi công khu dân cư lô 49 thuộc khu đô thị mới Nam Cần Thơ.
XóaTại cuộc họp này, Công an quận Cái Răng đề nghị xử phạt hộ bà Lài 1,5 triệu đồng về hành vi cản trở hoạt động bình thường của cơ quan, tổ chức; xử phạt 80.000 đồng về hành vi không mặc quần áo vi phạm về thuần phong mỹ tục.
Riêng CIC8 đề nghị quận kiểm điểm về cách xử lý vụ việc không đúng quy trình. Đề nghị xử phạt 350.000 đồng đối với Công ty dịch vụ bảo vệ Miền Tây vì sử dụng nhân viên bảo vệ chưa qua đào tạo, chưa có chứng chỉ nghiệp vụ bảo vệ…
Trao đổi với Chủ tịch UBND quận Cái Răng Mai Hồng Châu ngày 19-6-2012, ông cho biết lãnh đạo quận nhất trí với báo cáo điều tra và đề nghị xử phạt của Công an quận Cái Răng.
Theo báo cáo của Công an quận Cái Răng, từ năm 2002 đến nay, từ khi dự án của CIC8 thực hiện, hộ bà Phạm Thị Lài không đồng ý mức giá bồi hoàn, giải tỏa nên đã không đồng ý giao đất và nhận tiền bồi thường, giải tỏa, hộ bà Lài đã khiếu nại nhiều nơi, nhiều cấp và bị bác đơn, từ đó hộ bà Lài đã có phản ứng với nhà đầu tư.
Cao điểm vào ngày 22-5-2012, bà Phạm Thị Lài và con gái là Hồ Nguyên Thủy đã khỏa thân chống lại CIC8 thi công. Qua điều tra, xác minh của Công an quận Cái Răng kết luận sự việc chỉ có dấu hiệu vi phạm hành chính, khỏa thân để chống lực lượng thi công.
Trang web của tỉnh Bến Tre có bài viết về sự ra đời của đội quân tóc dài. Trong bài viết đó có đoạn thuật lại như sau: "Nhiều người phẫn nộ không ngần ngại tụt quần trườn mặt những tên ác ôn mặt dày mày dạn làm chúng phải cúi mặt bỏ đi". Trang Ngôi sao đăng những bức ảnh chụp cảnh cưỡng chế đất, trong đấy có những cảnh vệ sĩ lôi kéo hai phụ nữ trần truồng ở Cần Thơ. Dưới chế độ Ngụy những tên ác ôn mặt dày mày dạn đã cúi mặt bỏ đi trước những người phụ nữ lõa thể, nhưng ở chế độ ta những người ngày ngày được nghe tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh vẫn hăng hái xông vào lôi kéo những người phụ nữ trần truồng. Đấy là điểm khác nhau giữa chế độ ta và chế độ Ngụy. Không biết những người phụ nữ trong đội quân tóc dài ngày xưa đấy giờ ra sao, có kinh nghiệm gì truyền lại cho chị em hôm nay không và khi xuôi tay có nhắm mắt được không?
Trả lờiXóaHôm qua (30-5 ) trời mát nên mình phóng xe máy đi làm. Đến đầu đường Hoàng Hoa Thám, gần Cổng Đỏ thấy xe cộ ùn tắc dài dằng dặc. Nhìn ra mới biết ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng bao nhiêu là người đang tụ tập ở đấy. Có mấy chiếc xe bus đang đỗ ở ven đường để những người có trách nhiệm đưa những người " tụ tập" này lên chở đi nơi khác. Chắc lại chuyện đất cát chi đây. Mình sợ tắc đường nên không dám dừng xe lại . Phóng xe đi thẳng đường Phan Đình Phùng có hai hàng cây xanh mướt mát như thế mà không thích ngắm, không thích thưởng thức như mọi lần nữa. Đã đeo kính mát rồi mà không hiểu sao nước mắt cứ trào ra ... Mình cũng không hiểu nổi mình nữa. Có lẽ mình già thật là già rồi. Hay xúc động quá. Có gì đâu, có ai động chạm gì đến mình đâu ...Chỉ là đám đông nhân dân" tụ tập". Chuyện thường ngày ở huyện đã bao năm nay rồi, có gì mới đâu? Hôm chủ nhật nhận giải thưởng Nhà Nước vui thế . Sao hôm nay lại khóc?
Trả lờiXóaLên mạng, thấy hai mẹ con bà Phạm Thị Lài ở Cần Thơ nude để giữ đất mà sợ. Đến nước ấy thì đúng là đường cùng rồi. Một bà mẹ tuổi trung niên, thân thể đã nhăn nheo mà vẫn nhất quyết " không- mặc- gì" cùng với cô con gái cũng" không - mặc - gì "nốt xoãi người dưới trời nắng để giữ đất. Hai mẹ con bà Lài quá khích hay là sự bức xúc đã lên đến đỉnh điểm...?
Những người có trách nhiệm nhìn tình cảnh như vậy có thấy bức xúc không? Có kế sách gì tháo gỡ dứt điểm chuyện đất cát để người dân không còn cảnh" tụ tập"ngày một nhiều như thế này không?????Khi nào thì Hà Nội mới thực sự trở về với sự bình yên êm đềm như nó vốn có?
Mình đã bị " nhiếc móc" là muốn làm "anh hùng" hay sao, là " không biết gì thì im mồm đi!" Câm mồm! Ừ, mồm đã câm rồi đấy (và " anh hùng" cũng chả đến phần mình ) nhưng khổ nỗi trái tim mình nó lại không câm. Vẫn cứ hay xúc động những thứ mà người khôn ngoan lẩn tránh. Vẫn không cầm lòng được trước những nỗi đau của người khác. Mình vốn" ngu si" từ bé, giờ già rồi vẫn" ngu" thì bao giờ mới " thông minh'" được đây ? Có mà xuống lỗ cũng vẫn thế thôi. Người mắng thì sướng mồm nhưng người bị mắng lòng lại đau có lẽ là cho đến chết!
Lời nói như mũi tên bay đi- không lấy lại được. Rõ thật là uổng sức, uổng công, uổng tình, uổng nghĩa...
Hồng Ngát