Thông thường chỉ một hay 2 ngày sau khi đến địa điểm tranh tài, lực sĩ,
cầu thủ các nước rủ nhau đi chơi phố, sẵn sàng gặp gỡ, nói chuyện với
dân chúng địa phương và tươi cười chụp hình kỷ niệm.
Đằng này các nữ cầu thủ Bắc Hàn đến dự Olympic đã hơn 1 tuần lễ nhưng thế giới chỉ trông thấy họ khi họ ra sân tranh tài. Ngay cả những buổi tập dượt cũng khép thật kín: không ai được xem, không một nhà báo ảnh nào được phép vào sân để chụp hình.
Đằng này các nữ cầu thủ Bắc Hàn đến dự Olympic đã hơn 1 tuần lễ nhưng thế giới chỉ trông thấy họ khi họ ra sân tranh tài. Ngay cả những buổi tập dượt cũng khép thật kín: không ai được xem, không một nhà báo ảnh nào được phép vào sân để chụp hình.
Trong cuộc họp báo đầu tuần rồi chỉ có ông huấn luyện viên Sin Ui Gun
và ông trưởng đoàn Choe Nam Hyok ngồi trên bàn chờ trả lời câu hỏi, đại
diện cầu thủ không xuất hiện.
Chuyện không tìm đâu thấy bóng dáng các người đẹp đá banh đại diện cho Bình Nhưỡng là điều khiến mọi người phải đặt dấu hỏi.
Sợ mưa to sét đánh?
Trước thắc mắc của cánh nhà báo hiếu kỳ, ông huấn luyện viên Sin Ui Gun ngập ngừng trả lời rằng các cầu thủ rất bận rộn, không có thì giờ tiếp xúc với báo chí. “Ngày nào chúng tôi có những buổi tập dượt vào buổi sáng và buổi trưa, thời giờ còn lại được dành để các cầu thủ nghỉ ngơi, thư giãn”. Ông bảo thêm trong khách sạn có khu “đặt games điện tử và bàn đánh bóng bàn, các cầu thủ thích ở trong nhà vì tại Glasgow, như các bạn đã biết, mưa to lắm”. Điều đó có nghĩa là đừng mong nhìn thấy các cô thiếu nữ của đội tuyển bóng tròn đại diện cho nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Bình Nhưỡng xuất hiện trên đường phố, muốn nhìn các cô thì chỉ có cách mua vé vào xem các trận tranh tài.
Chuyện mưa to khiến các nữ cầu thủ Bắc Hàn phải ở trong khách sạn bắn “games” và chơi bóng bàn, thay vì ra ngoài phố tham quan, mua sắm, như cầu thủ các đội tuyển khác khiến mọi người nhớ lại chuyện mới xảy ra hồi năm ngoái ở Giải Vô Địch Bóng Đá Nữ Thế Giới (Women World Cup 2011) khi 5 nữ cầu thủ đội tuyển quốc gia Bắc Hàn bị phát giác sử dụng thuốc trợ lực (steroid). Những cầu thủ phạm lỗi bị FIFA treo giò (từ 14 tháng cho đến 18 tháng), Liên Đoàn Bóng Tròn Bắc Hàn bị phạt tới 400,000 dollars và không được dự World Cup 2015.
Đến bây giờ các viên chức đặc trách thể thao của Bình Nhưỡng vẫn nhất định kêu oan, bảo rằng cầu thủ của họ không hề dùng thuốc trợ lực mà bị phạt một cách oan uổng chỉ vì uống chế biến bằng nhung nai. Tại sao lại uống thuốc này? Câu trả lời từ Bình Nhưỡng: cầu thủ đang tập dượt thì trời đổ cơn mưa, bị sét đánh, phải uống thuốc nhung nai để mau lành bệnh. Chính vì thế nên khi nghe ông huấn luyện viên Sin Ui Gun than thở chuyện trời mưa, cánh nhà báo nhìn nhau thầm bảo “có lẽ vì trời Glasgow đổ cơn mưa và sợ bị… sét đánh lần nữa, nên các nữ cầu thủ Bắc Hàn không dám đi ra ngoài đường!!!”
Để lãnh tụ hài lòng
Chuyện không tìm đâu thấy bóng dáng các người đẹp đá banh đại diện cho Bình Nhưỡng là điều khiến mọi người phải đặt dấu hỏi.
Sợ mưa to sét đánh?
Trước thắc mắc của cánh nhà báo hiếu kỳ, ông huấn luyện viên Sin Ui Gun ngập ngừng trả lời rằng các cầu thủ rất bận rộn, không có thì giờ tiếp xúc với báo chí. “Ngày nào chúng tôi có những buổi tập dượt vào buổi sáng và buổi trưa, thời giờ còn lại được dành để các cầu thủ nghỉ ngơi, thư giãn”. Ông bảo thêm trong khách sạn có khu “đặt games điện tử và bàn đánh bóng bàn, các cầu thủ thích ở trong nhà vì tại Glasgow, như các bạn đã biết, mưa to lắm”. Điều đó có nghĩa là đừng mong nhìn thấy các cô thiếu nữ của đội tuyển bóng tròn đại diện cho nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Bình Nhưỡng xuất hiện trên đường phố, muốn nhìn các cô thì chỉ có cách mua vé vào xem các trận tranh tài.
Chuyện mưa to khiến các nữ cầu thủ Bắc Hàn phải ở trong khách sạn bắn “games” và chơi bóng bàn, thay vì ra ngoài phố tham quan, mua sắm, như cầu thủ các đội tuyển khác khiến mọi người nhớ lại chuyện mới xảy ra hồi năm ngoái ở Giải Vô Địch Bóng Đá Nữ Thế Giới (Women World Cup 2011) khi 5 nữ cầu thủ đội tuyển quốc gia Bắc Hàn bị phát giác sử dụng thuốc trợ lực (steroid). Những cầu thủ phạm lỗi bị FIFA treo giò (từ 14 tháng cho đến 18 tháng), Liên Đoàn Bóng Tròn Bắc Hàn bị phạt tới 400,000 dollars và không được dự World Cup 2015.
Đến bây giờ các viên chức đặc trách thể thao của Bình Nhưỡng vẫn nhất định kêu oan, bảo rằng cầu thủ của họ không hề dùng thuốc trợ lực mà bị phạt một cách oan uổng chỉ vì uống chế biến bằng nhung nai. Tại sao lại uống thuốc này? Câu trả lời từ Bình Nhưỡng: cầu thủ đang tập dượt thì trời đổ cơn mưa, bị sét đánh, phải uống thuốc nhung nai để mau lành bệnh. Chính vì thế nên khi nghe ông huấn luyện viên Sin Ui Gun than thở chuyện trời mưa, cánh nhà báo nhìn nhau thầm bảo “có lẽ vì trời Glasgow đổ cơn mưa và sợ bị… sét đánh lần nữa, nên các nữ cầu thủ Bắc Hàn không dám đi ra ngoài đường!!!”
Để lãnh tụ hài lòng
Thông thường và trên nguyên tắc, nếu đã bị FIFA treo giò, bắt nộp tiền
phạt, thì quốc gia đó không được phép dự các cuộc tranh tài môn bóng đá ở
các cuộc thi cấp quốc tế khác, đằng này bị FIFA cấm cửa nhưng các nữ
cầu thủ Bắc Hàn lại được Liên Đoàn Olympic Quốc Tế (IOC) hân hoan chào
đón sau khi họ lấy được vé dự Thế Vận Hội London.
Trong trận cuối cùng để lấy vé đại diện Châu Á, đoàn nữ tuyển thủ của quốc gia “khép kín” nhất thế giới đã thắng Australia và đến bây giờ các viên chức thể thao xứ Kanguroo vẫn còn hậm hực. Tháng trước khi trả lời phỏng vấn của hãng thông tấn AP, ông huấn luyện viên Úc Tom Sermanni bực dọc cho rằng chẳng hiểu tại sao IOC “nổi tiếng với những quy luật gắt gao mà không có phản ứng gì đối với Bắc Hàn”, để yên cho “các nữ cầu thủ Bắc Hàn tranh vé đi dự Olympic và có mặt ở cuộc tranh tài chiếm huy chương vàng”.
Trong trận cuối cùng để lấy vé đại diện Châu Á, đoàn nữ tuyển thủ của quốc gia “khép kín” nhất thế giới đã thắng Australia và đến bây giờ các viên chức thể thao xứ Kanguroo vẫn còn hậm hực. Tháng trước khi trả lời phỏng vấn của hãng thông tấn AP, ông huấn luyện viên Úc Tom Sermanni bực dọc cho rằng chẳng hiểu tại sao IOC “nổi tiếng với những quy luật gắt gao mà không có phản ứng gì đối với Bắc Hàn”, để yên cho “các nữ cầu thủ Bắc Hàn tranh vé đi dự Olympic và có mặt ở cuộc tranh tài chiếm huy chương vàng”.
Riêng về chuyện này, ông huấn luyện viên (ảnh bên) của hội tuyển nữ Bắc Hàn có
ngay câu trả lời. Ông đưa ra cả thảy 3 lý do: thứ nhất, ông không liên
quan gì với hội tuyển dự World Cup tai tiếng đó cả; thứ nhì, trong số
cầu thủ được ông chọn đưa sang London “không có những cầu thủ bị FIFA
phạt” và thứ ba, “quyết định cuối cùng vẫn là quyết định của IOC và của
FIFA”, chẳng liên quan gì đến ông và những cô cầu thủ thế giới đốt đuốc
đi tìm nhưng chưa ai thấy.
Đoàn nữ tướng bóng đá Bắc Hàn nổi tiếng từ năm 2008 sau khi đoạt Giải
Vô Địch Châu Á nhờ vào dàn hậu vệ và lối đá thủ nhiều hơn công.
Lần này ở London, ông huấn luyện viên Gun báo trước sẽ ra quân với đấu pháp 4-3-3, tức sẽ mở những cuộc tấn công, đưa banh thật sâu vào lòng đất địch.
Nhưng đấu pháp vẫn không thú vị cho bằng chuyện ông huấn luyện viên Bắc Hàn Sin Ui Gun không bỏ qua cơ hội pha lẫn chính trị vào thể thao, cho giới truyền thông thế giới biết dàn quân của ông “sẽ làm tất cả những gì có thể làm” để tân lãnh tụ Kim Jong-Un hài lòng.
Nguyên văn lời ông nói như sau: “thật là vinh dự, đại vinh dự cho đất nước chúng tôi khi có tân lãnh tụ. Đây cũng là vinh dự của cả nước, của mọi người Hàn Quốc, và mọi người đều hy vọng sẽ thành công thật lớn trong mọi công việc, kể cả thành công ở Olympic. Hy vọng lớn nhất của chúng tôi bây giờ là chiến thắng, thắng càng nhiều càng tốt, đoạt vô địch như ước muốn của lãnh tụ, để lãnh tụ và mọi người đều hài lòng”.
Nghe lời phát biểu này, cánh nhà báo lại nhìn nhau nhớ lại những lời phát biểu rập khuôn được huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Bắc Hàn nói ở Johannesburg trước ngày khai mạc World Cup Nam Phi 2010, nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ tên lãnh tụ: lúc đó lãnh tụ Bình Nhưỡng là ông Kim Jong-il, thân phụ của lãnh tụ đương thời Kim Jong-Un.
Xin đừng biến mất
Không biết ở London 2012 các nữ cầu thủ Bắc Hàn tiến xa tới đâu chứ còn ở Nam Phi, các nam cầu thủ phải xách valise về nước ngay sau vòng bảng vì đá 3 trận thua cả 3, để lọt lưới hơn chục quả. Cánh nhà báo thích trêu chọc người khác từng kháo với nhau: chuyến bay từ Johannesburg về lại Bình Nhưỡng có chở theo 1 cái thúng thật to, trong đó đựng hơn chục trái banh đã làm thủng lưới Bắc Hàn.
Một chuyện bên lề để kết thúc bài này: ngay sau World Cup Nam Phi, cả dàn huấn luyện viên lẫn dàn cầu thủ của Bắc Hàn đều… biến mất, đến nay gia đình của họ vẫn chưa biết thân nhân của mình đang ở nơi đâu. Tin này buộc đích thân ông Chủ Tịch Sepp Blatter của FIFA phải sang tận Bình Nhưỡng “để tìm hiểu sự thật”, kết quả thế nào thì không nghe nói tới.
Chuyện cũ được kể lại với hai lời ước. Một: ước mong các cô thành công ở cuộc tranh tài Olympic London 2012 “để tân lãnh tụ hài lòng”. Hai: nếu điều ước số một không thành, thì ước gì các cô… đừng biến mất sau khi từ London về lại quê nhà. Khán giả và anh em nhà báo chúng tôi không có cơ hội nhìn thấy các cô trên đường phố London, chỉ mong có ngày gặp các cô ở ngay Bình Nhưỡng.
Nguyễn Văn Khanh/rfa
Bài cũ:
Hậu World-cup-2010 số phận HLV Bắc Hàn
Lần này ở London, ông huấn luyện viên Gun báo trước sẽ ra quân với đấu pháp 4-3-3, tức sẽ mở những cuộc tấn công, đưa banh thật sâu vào lòng đất địch.
Nhưng đấu pháp vẫn không thú vị cho bằng chuyện ông huấn luyện viên Bắc Hàn Sin Ui Gun không bỏ qua cơ hội pha lẫn chính trị vào thể thao, cho giới truyền thông thế giới biết dàn quân của ông “sẽ làm tất cả những gì có thể làm” để tân lãnh tụ Kim Jong-Un hài lòng.
Nguyên văn lời ông nói như sau: “thật là vinh dự, đại vinh dự cho đất nước chúng tôi khi có tân lãnh tụ. Đây cũng là vinh dự của cả nước, của mọi người Hàn Quốc, và mọi người đều hy vọng sẽ thành công thật lớn trong mọi công việc, kể cả thành công ở Olympic. Hy vọng lớn nhất của chúng tôi bây giờ là chiến thắng, thắng càng nhiều càng tốt, đoạt vô địch như ước muốn của lãnh tụ, để lãnh tụ và mọi người đều hài lòng”.
Nghe lời phát biểu này, cánh nhà báo lại nhìn nhau nhớ lại những lời phát biểu rập khuôn được huấn luyện viên đội tuyển quốc gia Bắc Hàn nói ở Johannesburg trước ngày khai mạc World Cup Nam Phi 2010, nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ tên lãnh tụ: lúc đó lãnh tụ Bình Nhưỡng là ông Kim Jong-il, thân phụ của lãnh tụ đương thời Kim Jong-Un.
Xin đừng biến mất
Không biết ở London 2012 các nữ cầu thủ Bắc Hàn tiến xa tới đâu chứ còn ở Nam Phi, các nam cầu thủ phải xách valise về nước ngay sau vòng bảng vì đá 3 trận thua cả 3, để lọt lưới hơn chục quả. Cánh nhà báo thích trêu chọc người khác từng kháo với nhau: chuyến bay từ Johannesburg về lại Bình Nhưỡng có chở theo 1 cái thúng thật to, trong đó đựng hơn chục trái banh đã làm thủng lưới Bắc Hàn.
Một chuyện bên lề để kết thúc bài này: ngay sau World Cup Nam Phi, cả dàn huấn luyện viên lẫn dàn cầu thủ của Bắc Hàn đều… biến mất, đến nay gia đình của họ vẫn chưa biết thân nhân của mình đang ở nơi đâu. Tin này buộc đích thân ông Chủ Tịch Sepp Blatter của FIFA phải sang tận Bình Nhưỡng “để tìm hiểu sự thật”, kết quả thế nào thì không nghe nói tới.
Chuyện cũ được kể lại với hai lời ước. Một: ước mong các cô thành công ở cuộc tranh tài Olympic London 2012 “để tân lãnh tụ hài lòng”. Hai: nếu điều ước số một không thành, thì ước gì các cô… đừng biến mất sau khi từ London về lại quê nhà. Khán giả và anh em nhà báo chúng tôi không có cơ hội nhìn thấy các cô trên đường phố London, chỉ mong có ngày gặp các cô ở ngay Bình Nhưỡng.
Nguyễn Văn Khanh/rfa
Bài cũ:
Hậu World-cup-2010 số phận HLV Bắc Hàn
Tuyển nữ Olympic Bắc Hàn 2012 không có những ngôi sao
Thi đấu và thắng Columbia
Ban huấn luyện
Đội tuyển tham gia Cúp bóng đá nữ Thế giới 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét