Tại
Cuba làm giàu căn bản vẫn được xem như là một tội phạm, như một số doanh nhân
không may gần đây đã thấy.
Chính sách Đổi mới của Raul Castro, Diaz Vazquez cho biết, tiếp tục bị mô hình cũ cản trở - doanh nhân vẫn bị trói buộc - và nói: “Bạn có thể bắt đầu làm việc kinh doanh, nhưng tôi có thể lấy nó đi bất cứ lúc nào.”
Khoảng 78% lực lượng lao động Cuba vẫn còn làm việc cho nhà nước. Công nhân sống bằng tiền lương trung bình 20 đô-la một tháng và không thỏa được những nhu cầu căn bản của họ. Nhiều người quay sang ăn cắp từ công sở hoặc buôn bán ở khu vực chợ đen khổng lồ của Cuba, là những sinh hoạt mà chính phủ muốn cắt giảm bằng cách đưa công nhân ra khỏi biên chế nhà nước.
Chính sách Đổi mới của Raul Castro, Diaz Vazquez cho biết, tiếp tục bị mô hình cũ cản trở - doanh nhân vẫn bị trói buộc - và nói: “Bạn có thể bắt đầu làm việc kinh doanh, nhưng tôi có thể lấy nó đi bất cứ lúc nào.”
Khoảng 78% lực lượng lao động Cuba vẫn còn làm việc cho nhà nước. Công nhân sống bằng tiền lương trung bình 20 đô-la một tháng và không thỏa được những nhu cầu căn bản của họ. Nhiều người quay sang ăn cắp từ công sở hoặc buôn bán ở khu vực chợ đen khổng lồ của Cuba, là những sinh hoạt mà chính phủ muốn cắt giảm bằng cách đưa công nhân ra khỏi biên chế nhà nước.
Chợ tự quản - mô hình kinh doanh tư nhân mới được phép mở ở Cuba |
Quan
chức Cuba nói rằng mục tiêu của họ là tạo ra hàng triệu việc làm mới trong các
doanh nghiệp tư nhân, hợp tác xã, trong khu vực kinh tế “ngoài chính phủ”. Năm
ngoái, 22% người Cuba đã có việc “ngoài chính phủ”, tăng từ 16% trong năm 2010,
theo thống kê quốc gia của Cuba.
Nhưng cho đến nay người dân Cuba đi làm việc cho mình phải lựa chọn một trong 181 nghề nghiệp, một danh sách bị khoanh vùng đáng ngạc nhiên, gồm các công việc như cắt tỉa cây dừa, hề sinh nhật, lái taxi lừa kéo, mài dao, và xếp hoa tang lễ.
Một danh sách như vậy có lẽ ngày nay sẽ bị cười vào ở thị trường chủ nghĩa xã hội Trung Quốc hay Việt Nam cũng như ở những nơi như Miami hay T.p. Mexico.
Nhưng cho đến nay người dân Cuba đi làm việc cho mình phải lựa chọn một trong 181 nghề nghiệp, một danh sách bị khoanh vùng đáng ngạc nhiên, gồm các công việc như cắt tỉa cây dừa, hề sinh nhật, lái taxi lừa kéo, mài dao, và xếp hoa tang lễ.
Một danh sách như vậy có lẽ ngày nay sẽ bị cười vào ở thị trường chủ nghĩa xã hội Trung Quốc hay Việt Nam cũng như ở những nơi như Miami hay T.p. Mexico.
Đối với người dân Cuba muốn thành lập một công ty phần mềm, công ty kiến trúc, sản xuất các bộ phận máy kéo, cách duy nhất để làm được như vậy là bỏ đi. Và rất nhiều tài năng Cuba đã ra nước ngoài.
Tiệm hớt tóc tư nhân ở thủ đô La Havana - 2011 |
Sau ba năm đổi mới, các loại doanh nghiệp nhỏ được
phép hoạt động tại Cuba không tận dụng các khả năng của các chuyên gia được đào
tạo, hoặc cho phép họ tự làm việc. Cuba không công nhận rằng sản xuất và hầu hết
các hình thức thương mại trong tay tư nhân có hiệu quả hơn, mặc những thành tựu
của Trung Quốc và Việt Nam, và không kể đến bằng chứng đói nghèo trong nhiều thập
niên ở Cuba.
Các doanh nghiệp mới ở Cuba vẫn không thể nhập khẩu vật tư, thiết bị trực tiếp từ nước ngoài. Họ vẫn gặp trở ngại quan liêu trong mọi nhu cầu tầm thường nhất, như dịch vụ ngân hàng và quảng cáo. Vốn đầu tư từ các đối tác nước ngoài chỉ có thể có trong bí mật.
Rào cản này có gốc rễ sâu trong các mô hình kinh tế Cuba từ những năm 1960 và từ lâu đã đánh đồng sự “toàn mỹ” xã hội chủ nghĩa với sự kiểm soát tối đa của nhà nước. Suy nghĩ như thế đã đưa đến việc đo lường thành công theo mức độ doanh nghiệp tư nhân nào có thể được loại bỏ và cần được nhà nước quản lý.
Đó là mô hình đã làm Cuba thất bại trong mấy mươi năm, nhưng chỉ đến thời Raul Castro chính phủ Cuba mới bắt đầu công khai thú nhận rằng năng xuất kinh tế nghèo nàn đã không thể duy trì các hệ thống y tế và giáo dục đã được coi là những thành chóp đỉnh của cuộc cách mạng 1959 do Fidel Castro lãnh đạo.
Tuy nhiên, Cuba tiếp tục tiến chậm, ngay cả khi Castro khẳng định thay đổi sẽ đến một cách “không vội vàng nhưng không ngừng nghỉ”.
Giới lãnh đạo Cuba già nua tuy có thể không có đủ thời gian, nhưng họ có Hugo Chavez. Tổng thống Venezuela viện trợ cho Cuba hàng tỉ ngoại tệ và hai phần ba nhu cầu năng lượng của Cuba, làm giảm mức cần thiết cho sự thay đổi khẩn cấp.
Chavez tuyên bố đã đánh bại ung thư với sự giúp đỡ của Cuba, và ông cũng đã đánh bại đối thủ ứng cử viên tổng thống Henrique Capriles trong hầu hết các cuộc thăm dò.
Với sự hậu thuẫn tài chính tiếp tục của Chavez, giới lãnh đạo của Cuba thấy không cần phải đi theo mô hình Trung Quốc, và gắn bó với mô hình riêng của họ càng lâu càng tốt.
© DCVOnline
Các doanh nghiệp mới ở Cuba vẫn không thể nhập khẩu vật tư, thiết bị trực tiếp từ nước ngoài. Họ vẫn gặp trở ngại quan liêu trong mọi nhu cầu tầm thường nhất, như dịch vụ ngân hàng và quảng cáo. Vốn đầu tư từ các đối tác nước ngoài chỉ có thể có trong bí mật.
Rào cản này có gốc rễ sâu trong các mô hình kinh tế Cuba từ những năm 1960 và từ lâu đã đánh đồng sự “toàn mỹ” xã hội chủ nghĩa với sự kiểm soát tối đa của nhà nước. Suy nghĩ như thế đã đưa đến việc đo lường thành công theo mức độ doanh nghiệp tư nhân nào có thể được loại bỏ và cần được nhà nước quản lý.
Đó là mô hình đã làm Cuba thất bại trong mấy mươi năm, nhưng chỉ đến thời Raul Castro chính phủ Cuba mới bắt đầu công khai thú nhận rằng năng xuất kinh tế nghèo nàn đã không thể duy trì các hệ thống y tế và giáo dục đã được coi là những thành chóp đỉnh của cuộc cách mạng 1959 do Fidel Castro lãnh đạo.
Tuy nhiên, Cuba tiếp tục tiến chậm, ngay cả khi Castro khẳng định thay đổi sẽ đến một cách “không vội vàng nhưng không ngừng nghỉ”.
Giới lãnh đạo Cuba già nua tuy có thể không có đủ thời gian, nhưng họ có Hugo Chavez. Tổng thống Venezuela viện trợ cho Cuba hàng tỉ ngoại tệ và hai phần ba nhu cầu năng lượng của Cuba, làm giảm mức cần thiết cho sự thay đổi khẩn cấp.
Chavez tuyên bố đã đánh bại ung thư với sự giúp đỡ của Cuba, và ông cũng đã đánh bại đối thủ ứng cử viên tổng thống Henrique Capriles trong hầu hết các cuộc thăm dò.
Với sự hậu thuẫn tài chính tiếp tục của Chavez, giới lãnh đạo của Cuba thấy không cần phải đi theo mô hình Trung Quốc, và gắn bó với mô hình riêng của họ càng lâu càng tốt.
© DCVOnline
Javier
E. Matos thợ sửa chữa điện thoại di động tại một cửa hàng tư nhân ở Havana, Cuba, Thứ Năm, 30 tháng Tám,
2012. Việc đánh thuế rất cao về thuế nhập khẩu càng làm các doanh nghiệp tư nhân "chết dở sống dở". Nghịch lý một cách phi lý với mong muốn chuyển lao động quốc doanh sang lãnh vực tư doanh của chính quyền độc tài. Tại Cuba, mức lương trung bình hàng tháng là khoảng $20.
Hàng hóa có vẻ đa dạng cho người mua sự lựa chọn...
Ảnh chụp một lớp học vừa khai giảng niên khóa 2012-2013 tại Miguel Alfredo Aguayo Sanchez hôm 04
tháng chín 2012. Giáo dục miễn phí là một trong những trụ cột của xã hội xã
hội chủ nghĩa được xây dựng tại Cuba kể từ khi Cách mạng năm 1959 Fidel Castro
Cuba kiều tấp nập gửi hàng về cho người thân, những hình ảnh này không khác gì ở Việt Nam những năm 80 - 90 thế kỷ trước. Tiến chậm; tiến vững chắc lên XHCN ở Cuba có lẽ là do 2 ông già Castro đã quá yếu?
Một người biểu tình đơn độc phản đối chế độ độc tài ở Cuba
Bài trước:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét