Tụi Tây chúng làm việc rất bài bản. Trước khi khởi sự,
chúng lên chương trình rất khoa học. Chẳng hạn như muốn sang Việt Nam làm một bộ
phim tài liệu, chúng phải lên danh sách gặp những ai, phỏng vấn người này nội
dung gì, người kia bao nhiêu phút, người nọ ghi hình ở trong phòng hay tại hiện
trường v.v…
Khi đoàn làm phim The Viẹtnam war của Mỹ đến VN thì
trong những người họ chọn phỏng vấn dứt khoát phải có nhà văn, nhà báo từng cầm
súng. Thế là họ chọn Nguyên Ngọc, Bảo Ninh và Huy Đức.
Những người đó có đủ các tiêu chuẩn họ cần. Bố ai
thay thế được! Nhưng họ quên một điều là: Chiến tranh Việt Nam chủ yếu xảy ra ở
miền Nam, trong khi ba vị ấy toàn là người miền Bắc mà trong đó hai vị là cán bộ
(Nguyên Ngọc, Bảo Ninh) còn vị thứ ba thì trong chiến tranh chống Mỹ chỉ là đứa
con nít “miệng còn hôi sữa”, chính vì thế mà họ phát biểu trật lất cả.
Bảo Ninh thì lập lại câu thơ của Nguyễn Duy: “Bên
nào thắng thì nhân dân đều bại” mà không biết rằng nếu bên Việt Nam Cộng
Hoà thắng thì nhân dân đã không bị cướp đất, cướp nhà, bị tù tội, bị tuyên án tử
hình vì bảo vệ tài sản của mình. Có người còn phải tự thiêu để phản đối cướp đất.
Chưa kể ngư dân Việt Nam thì bị Trung cộng truy sát trên biển Đông, bắn nát tàu
đánh cá, bắn chết và bị thương không biết bao nhiêu người.
Nguyên Ngọc thì cho rằng chiến tranh Việt Nam là “một
cuộc nội chiến, huynh đệ tương tàn vì ý thức hệ” mà không hề biết rằng chẳng
có cái “ý thức hệ” nào cả, cũng chẳng phải nội chiến, mà chỉ là Trung cộng muốn
mượn xương máu của dân Việt Nam để đuổi Mỹ đi, sau đó nuốt trọn mảnh đất hình
chữ S này mà không đổ một giọt máu nào.
Còn phát biểu của Huy Đức thì làng nhàng, vô tích sự.
Cho nên bọn Tây mang danh là làm việc rất khoa học
mà cũng quá khờ.
Trước đây, người Việt mình, ở cả hai miền Nam Bắc, đều
rất nể giới trí thức miền Bắc. Vì vậy trong dân gian mới truyền tụng cái danh
xưng “sỹ phu Bắc Hà” coi như những bậc hiền triết.
Mãi đến khi đồng loạt các vị sỹ phu như Nguyễn Khải,
Chế Lan Viên, Nguyễn Đình Thi… đều viết hồi ký, di cảo… tự phủ nhận bản thân và
phủ nhận cả tác phẩm của mình, rằng cả đời họ đã sống giả, sống hèn và vì thế
mà tác phẩm của họ chỉ rặc một thứ “văn chương minh hoạ” “văn chương phải đạo”…
tức là sáng tác với mục đích điếu đóm, nâng bi Đảng… thì cái huyền thoại “sỹ
phu Bắc Hà” mới sụp đổ.
Tác phẩm “Đi tìm cái tôi đã mất” của Nguyễn Khải là
lời thú nhận của một nhà văn sống giả vì cả cái xã hội chung quanh ông đều giả.
Ông viết: “Người cộng sản nói dối không bao giờ biết xấu hổ. Người dân muốn sống
được thì đành phải nói dối theo”.
“Di cảo thơ” của Chế Lan Viên thì phũ phàng hơn khi
ông “tự khai” mình từng sống lật lọng như “Tháp Bayon bốn mặt”, chưa kể những
bài thơ trần trụi, đau xót như “Ai Tôi” “Chiếc bánh vẽ” “Trừ đi” dưới đây:
“Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu? Một nửa
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay…
trước khi tôi viết
Tôi giết bão táp ngoài khơi
cho được yên ổn trên bờ…”
Và bài “Gió Bay” của Nguyễn Đình Thi:
Người tôi còn nhiều bùn tanh
Mặt tôi nhuốm xanh nhuốm đỏ
Tay tôi vướng nhiều đồ bỏ
Nhiều dây nhợ tự buộc mình
Thôi xin tha cho mọi lỗi lầm
Quên cho những dối lừa khoác lác
Tôi biết tôi đã nhiều lần ác
Và ngu dại còn nhiều lần hơn
Còn lớp nhà văn sau này như Bảo Ninh – nổi
đình nổi đám với tác phẩm Nỗi Buồn Chiến Tranh mà thằng Tây nào sang Việt Nam
cũng nhắc tới – thì từng thú nhận công khai rằng: “Nếu tôi từng đọc tác phẩm
“Mùa Hè Đỏ Lửa” của Phan Nhật Nam thì tôi đã không viết cuốn Nỗi Buồn Chiến
Tranh như vậy.
Lời thú nhận ấy có nghĩa là cuốn sách của Bảo Ninh
là giả tạo và chẳng là gì so với tác phẩm của Phan Nhật Nam.
Đó là điều mà những thằng Tây khờ khạo không bao giờ
biết.
*
Ngày nay cái tầng lớp “sỹ phu Bắc Hà” không còn nữa.
Đám văn nghệ sỹ hiện giờ là những ông quan của Hội nhà văn, ngồi không ăn lương
và bỗng lộc triều đình.
Thỉnh thoảng cũng có vài ba phái đoàn mũi lõ sang Việt
Nam để tìm hiểu về tình hình văn học. Họ cũng lên chương trình rất chi tiết. Và
dĩ nhiên là họ phải gặp Hội Nhà văn. Họ có biết đâu rằng đó chỉ là cái ổ của bọn
bất tài, tham ăn, háo danh… chuyên bưng bô lãnh đạo.
Thế là lại gặp Hữu Thỉnh, Nguyễn Quang Thiều, Trần
Đăng Khoa… Và rồi các vị này lại giới thiệu thêm các “con gà nòi” đã được Đảng
tín nhiệm như X,Y,Z…
Tức thì các thằng Tây lại phỏng vấn, lại tài trợ, lại
viết bài… và… nếu như bọn họ có khăn gói vô Sài Gòn thì chắc lại cũng Trần Văn
Tuấn, Phạm Sỹ Sáu, Phan Hoàng…
Có lần tôi hỏi một thằng Tây:
-Bộ mày không biết ai khác ngoài mấy cái tên ấy sao?
-Thì ông giới thiệu giúp tôi đi!
-Mày phải tự tìm hiểu chứ. Cứ nhờ người khác giới
thiệu thì sao khách quan được.
Thằng Tây thở dài mà rằng:
-Đã có lần tôi xuống tận Cà Mau gặp một nhà văn.
Chưa gì cô ta đã khoe rằng quê hương Cà Mau của cô đã sản sinh ra một vị thủ tướng.
Và vì tôi biết vị thủ tướng ấy là ai, nên tôi rất nản. Tôi nghĩ lẽ ra cô không
nên khoe như vậy. Sự khoe mẽ ấy chứng tỏ cái “tầm nhận thức” của cô chỉ ở mức một
bà nội trợ.
Tôi, người viết bài này, không có ý kiến.
Và tôi bái bai hắn, về cho mèo ăn.
Ngày 21/7/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét