Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Năm cùng tháng tận và những sự kiện nổi bật


I/ 83 người thuộc loại "Vua biết mặt - Chúa biết tên" đã phát đi “LỜI KÊU GỌI THỰC THI QUYỀN CON NGƯỜI TẠI VIỆT NAM”, trích:
Chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào yêu cầu chính quyền các cấp phải bảo đảm thực hiện đúng các quyền con người của công dân đã được ghi trong Hiến pháp Việt Nam và các Công ước quốc tế mà Việt Nam đã tham gia.

Chúng tôi đề nghị các luật sư, luật gia, giảng viên luật hãy giải thích sâu rộng quyền con người của công dân cho đồng bào, cho chính quyền, cho những lực lượng như công an, quân đội, dân phòng, cho các tổ chức thuộc Mặt trận Tổ quốc Việt Nam… để mọi công dân Việt Nam được hưởng những quyền con người như những dân tộc khác trên thế giới, để những giới chức Việt Nam tôn trọng và bảo đảm quyền con người cho đồng bào mình.

Chúng tôi kêu gọi cán bộ, công chức, sĩ quan, chiến sĩ trong các cơ quan chức năng của Việt Nam tôn trọng và bảo đảm các quyền con người theo Hiến pháp Việt nam và Công ước quốc tế, không mù quáng tuân theo mệnh lệnh vi phạm quyền con người.

Thực thi và đảm bảo quyền con người tại Việt Nam là điều kiện không thể thiếu để xây dựng một nước Việt Nam “hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”, có vị thế xứng đáng trên thế giới. Đó cũng là cách hiệu quả nhất để thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc, như ý nguyện của toàn thể đồng bào.

Để thực thi những quyền này, trước hết Quốc hội hãy hủy bỏ Điều 88 BLHS và Nghị định 38/NĐ-CP/2005, yêu cầu Chính quyền trả tự do cho tất cả những tù nhân công khai bày tỏ chính kiến của mình một cách ôn hòa mà đã bị quy vào tội danh theo Điều 88 BLHS.

Một lần nữa chúng tôi kêu gọi toàn thể đồng bào quyết thực thi những quyền cơ bản của con người và buộc Chính quyền phải tôn trọng và bảo đảm những quyền đó. Để thể hiện sự hưởng ứng, chúng tôi mong đồng bào trong và ngoài nước tích cực tham gia và vận động ký tên vào Lời kêu gọi này.

Chúng tôi tin tưởng rằng cuộc đấu tranh của nhân dân Việt Nam giành quyền con người ngày càng được nhân dân thế giới đồng tình và ủng hộ.
II/ Một vị Quan năm Phó Giáo sĩ sủa bậy trong cái gọi là "giảng về biển đông" cho (cũng) cái gọi là tầng lớp lãnh đạo ưu tú nhất của nền giáo dục VN nói chung, HN nói riêng. Do các vị ngồi nghe không ai dám mở miệng nên cộng đồng mạng phải "tổng sỉ vả" giúp, cụ tỉ:
III/ "Bên Thắng Cuộc" cuốn sách của Osin Huy Đức, gây sốt cho mọi bên: Thắng - Thua - Không thắng không thua - ...
IV/ Y án sơ thẩm các thành viên "CLB nhà báo tự do"
V/ Quỷ thuật đổi trắng thay đen, anh em Đoàn Văn Vươn trở thành kẻ sát nhân không những thế lại còn bị Công an bộ đội đề nghị anh em ông Vươn bồi thường hơn 57 triệu đồng

12 nhận xét:

  1. MINH DIỆN
    Đêm qua, khuya lắm, chuông điện thoại của tôi bỗng reo. Tôi không quen biết người gọi mình. Anh ấy tự giới thiệu tên là Hưng ở xã Vinh Quang huyện Tiên Lãng (Hải Phòng).
    Anh Hưng nói với tôi:

    - Tôi và mấy anh em là cựu chiến binh cùng lứa với Đoàn Văn Vươn vừa ghé qua nhà chị Thương. Được biết công an Hải Phòng đã chuyển kết luận điều tra vụ án Đoàn Văn Vươn sang Viện kiểm sát đề nghị truy tố tội giết người và chống người thi hành công vụ. Chị Thương cho số điện thoại của bác nên tôi gọi báo cho nhà báo biết.
    Anh Hưng nói tiếp:
    - Ngoài này đang rét lắm! Ở trong làng còn đỡ, mẹ con chị Thương ở giữa đồng không mông quạnh, gió thốc gió tháo rét run cầm cập tội nghiệp lắm bác ạ!
    Thế là một kết cục thê thảm, oan khốc đã đến!
    Không ai bất ngờ cả. Ngay chị Hiền, vợ anh Qúy, một người phụ nữ thôn quê cũng xác định: “Tôi không bất ngờ trước kết luận của cơ quan cảnh sát điều tra thành phố Hải Phòng, vì chúng tôi xác định trước, nếu để công an thành phố Hải Phòng điều tra thì không mong có công tâm!”.
    Chị Hiền nói đúng. Làm gì có công tâm khi kẻ gây án, nạn nhân, và điều tra chì là một? Nói đúng hơn, một tổ chức thống nhất vô cùng chặt chẽ, nắm quyền lực trong tay? Còn nạn nhân thật sự bị dồn thành “thủ phạm” là một dân đen, thấp cổ bé họng?
    Quả thật đã có lúc lóe lên tia hy vọng, khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ thị phải xem xét giảm nhẹ hành vi phạm tội của anh Đoàn Văn Vươn. Nhưng Thủ tướng nói rồi bỏ đó, như cơn gió lướt qua. Các cơ quan lãnh đạo đảng chính quyền thành phố Hải Phòng hình như chẳng thèm quan tâm, từ lâu họ quen xử sự theo cách riêng của đất cảng!
    Cái kết cục là dịp cho chính quyền, công an Hải Phòng trả thù quả là khó tránh.
    Hơn hai chục năm trước Đoàn Văn Vươn hy vọng tìm thấy một mảnh thiên đường nơi Cống Rộc.
    Sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, hai mươi tuổi đi bộ đội, hết nghĩa vụ trở về miệt mài học hành, có một tấm bằng kỹ sư, cái vốn kiến thức lặn lưng trong thời đổi mời, nhưng Đoàn Văn Vươn không tìm đường vào chốn quan trường. Nói đúng hơn, thân cô, thế hèn, túi lép như anh, len vào đâu đươc?
    Đoàn Văn Vươn kéo cả nhà ra bãi bồi hoang hóa, sình lầy Cống Rộc. Vươn quỳ xuống, vốc nắm đất, ngửa mặt lên trời: “Xin Chúa xót thương ban cho chúng con sức khỏe và lòng kiên nhẫn để chúng con biến vùng đất hoang này thành miếng cơm nuôi sống chúng con!”.
    Tuổi thơ Vươn đã quen sóng gió mặn mòi, biết mỗi miếng ăn nơi đây đều phải đổi bằng mồ hôi nước mắt. Bố mẹ anh cũng từng làm lụng vất vả nuôi các con không lớn. Vươn cũng biết, dù nghiệt ngã, dữ dằn nhưng mảnh đất quê không nỡ bạc bẽo với người.

    Trả lờiXóa
  2. Vụ Đoàn Văn Vươn: Sự trả thù thấp hèn -lúc 06:24 30 tháng 12, 2012

    Từ ngày đó Đoàn Văn Vươn không tiếc mồ hôi, lăn lộn cùng với đất. Anh em Vươn be bờ, đắp đập chắn sóng, chắn gió. Những lưỡi mai xén đất dưới nước, anh em Vươn lặn xuống bê lên. Anh em Vươn còng lưng đẩy từng xe đất đắp đê chắn sóng. Họ phải nhịn ăn mang thóc bán lấy tiền mua từng cây tràm, cây tre cắm cọc làm cốt đê. Cây cọc vừa cắm xuống, rọ đất vừa neo vào, gió thốc gió tháo nổi lên, sóng ập vào cuốn phăng theo dòng nước. Chiều nhìn con đê nhú lên niềm hy vọng, đêm thao thức chờ sáng ra đắp tiếp. Sáng ra, chưa kịp và bát cơm nguội chan nước cà, nhìn ra đê, thì trời ơi, đã bị sóng cuốn mất rồi. Thế là bỏ bát cơm, lao xuống đầm, vừa tiếc của vừa lo trắng tay nước mắt cứ trào ra. Không nhớ bao nhiêu nhiêu lần như thế. Không biết mồ hôi nước mắt của vợ chồng, anh em Đoàn Văn Vươn đã trộn vào bùn tanh và nước phèn Cống Rộc?
    Có lần người bí thư đảng ủy già xã Vinh Quang, đi ngang qua, đã kêu lên: “Vươn ơi! Chúng mày làm con giã tràng đến bao giờ hở!”
    Những “con dã tràng” ấy vẫn bền bỉ xe đất!
    Đoàn Văn Vương và mấy anh em vẫn bám cống Rộc. Thân hình Vươn, Quý, Sịnh quắt lại, da cháy đen, mắt lõm sâu và tóc thi nhau bạc trước tuổi. Bao nhiêu công sức đã đổ xuống đây, có đồng vốn liếng nào ném hết vào đây rồi, bỏ lấy gì sống? Một buồi chiều Đoàn Văn Vươn và người lớn đang ngụp lặn ngoài đầm thì đứa con gái của anh sa chân xuống cống và cháu chết đuối.
    Trời đất đã thử thách lòng kiên nhẫn của Đoàn Văn Vươn như thế. Cuộc đời đắng cay thế! Ngày ấy không thấy ông cán bộ đảng chính quyền nào để ý tới cái đầm “mèo không ngó chó không nhìn” này.
    Hai mươi năm, gần một phần ba cuộc đời vắt kiệt sức, ánh mắt Đoàn Văn Vươn sáng lên niềm vui khi lớp cáu phèn chưa tan trên mặt. Hơn bốn mươi héc ta Cống Rộc đã thành đầm nuôi thủy sản, có bở đê cao chắn sóng, chắn gió, có vườn chuối, vườn cây ra trái mùa đầu. Với Đoàn Văn Vươn, đây là một mảnh thiên đường mà Chúa đã đoái thương ban tặng cho anh, đứa con khốn khổ của Người!
    Sóng biển không gào đe dọa nữa. Gió không thốc tháo mà vui reo trên những ngọn phi lao. Đất quê hết bạc bẽo với anh.

    Trả lờiXóa
  3. Vụ Đoàn Văn Vươn: Sự trả thù thấp hèn -lúc 06:25 30 tháng 12, 2012

    Nhưng khi ông Trời thương tình cho hưởng thành quả ban đầu sau hai thập niên anh em họ Đoàn dầm mình chặn sóng lấn biển, thì con người lại nhảy vào cướp công, giành đất khu đầm tôm.
    Khi máu tham ứ lên trong lòng các vị lãnh đạo, trực tiếp là đảng chính quyền, từ xã Vinh Quang đến huyện Tiên Lãng, tiêu biểu là Chủ tịch xã Lê Thanh Liêm cùng anh ruột là Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền và Bí thư Huyện ủy Bùi Thế Nghĩa.
    Hiền, Nghĩa, Liêm cùng đồng bọn ra quyết định thu hồi đất cùa anh em Đoàn Văn Vươn.
    Anh em Vươn có quyết định cho thuê đất từ 15-10-1993, thởi gian 20 năm. Lẽ ra đến 15-10-2013 mới hết hạn hợp đồng, nhưng Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền vẫn ký quyết định thu hổi đất. Bí thư huyện ủy Bùi Thế Nghĩa, và cấp trên nhất trí cao với Hiền. Họ đã có dự án xây dựng sân bay quốc tế Tiên Lãng, 40 hec ta đất của Đoàn Văn Vươn nằm trong cái sân bay tương lai ấy. Họ dự tính mỗi mét vuông đất nhà nước bồi thường hơn một triệu, và ra tay cướp trắng 40 héc ta đất của Vươn.
    Lòng tham khiến con mắt đui mù!
    Lòng tham biến con người thành dã thú!
    Lê Văn Hiền nhắm mắt ban hành quyết định thu hồi đất trái luật. Đoàn Văn Vươn và bà con xã Vinh Quang khởi kiện. Tòa án Tiên Lãng bênh chính quyền, xử thắng cho UBND huyện Tiên Lãng. Đoàn Văn Vươn và các hộ dân kháng cáo lên Tòa án nhân dân thành thành phố Hải Phòng. Đuối lý, UBND huyện Tiên Lãng đề nghị Tòa án thành phố Hải Phòng tổ chức hòa giải.
    Trong buổi hòa giải thành, Phạm Xuân Hòa, thay mặt Uỷ ban nhân dân huyện Tiên Lãng hứa với dân: “Rút đơn kháng cáo lại, huyện sẽ tiếp tục cho thuê đất”. Tin lời hứa của chính quyền như tin cha mẹ, Đoàn Văn Vươn rút đơn kháng cáo.
    Nhưng ngay lập tức chính quyền trở mặt như một kẻ bất lương, coi như vụ án đã thành, ra quyết định cưỡng chế thi hành cái bản án Tòa án nhân dân huyện đã tuyên. Lừa dân như thế, dồn dân vào đường cùng như thế, có trời đất nào chứng giám!
    Bị dồn cùng đường, Đoàn Văn Vươn vùng lên, biến Cống Rộc thành một “Đồng Nọc Nạn”!
    Cuộc cưỡng chế diễn ra lúc 8 giờ 30 phút ngày 5-1-2012. Bí thư huyện ủy Bùi Thế Nghĩa, Chủ tịch huyện Lê Văn Hiền, Giám đốc công an thành phố Đỗ Hữu Ca trực tiếp chỉ huy và chỉ đạo cuộc cưỡng chế. Hàng trăm cảnh sát, bộ đội, súng AK, B40, chó nghiệp vụ phương tiện hỗ trợ, dàn quân như một trận đánh giặc, một mất một còn!

    Trả lờiXóa
  4. Vụ Đoàn Văn Vươn: Sự trả thù thấp hèn -lúc 06:27 30 tháng 12, 2012

    Ngàn năm sau sẽ còn trơ cái bia miệng mà đại tá Đỗ Hữu Ca, Giám đốc công an thành phố Hải Phòng khắc vào lòng dân ngày hôm đó: “Cuộc cưỡng chế như một trận đánh đẹp có thể viết thảnh sách dựng thành phim!”. Mỉa mai thay cho chữ “đánh đẹp”, khốn nạn thay cho một tâm hồn bệnh hoạn một kẻ cầm quyền! Ăn cơm dân, mặc áo dân, ngày nào cũng ra rả “vì nước quên thân vì dân phục vụ” mà coi đàn áp dân là “một trận đánh đẹp”!
    Đoàn Văn Vươn như con giun đã bị xéo mãi rồi, như dòng nước đã ứ đầy rồi. Con giun xéo mãi phải quằn, tức nước phải vỡ bờ. Điều đó đã sảy ra ở Tiên Lãng, “con giun” - Đoàn Văn Vươn!
    Không ai cổ vũ một hành động bạo lực, không ai đồng tình với việc Vươn mua 2 khẩu súng hoa cải, 1 cái kíp nổ, và bắn 4 bốn phát súng làm 6 người bị thương.
    Nhưng, nếu bị dồn vào cảnh bị mất trắng khu đầm tôm đã 20 năm thấm đẫm biết bao mồ hôi, máu và nước mắt mới tạo dựng được, trước sự áp đảo của lực lượng lớn cưỡng chế thu hồi, thì rất có thể nhiều người sẽ hành động như Đoàn Văn Vươn! Là một người lính, nếu như Vươn có ý định giết người thì không việc gì phải tự chế ra súng bắn đạn hoa cải để tỏ thái độ phản ưng svà tự bảo vệ mình.
    Vụ án đã xảy ra.
    Anh em nhà họ Đoàn (Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Qúy, Đoàn Văn Sịnh, Đoàn Văn Vệ) đã bị bắt. Toàn bộ nhà cửa của gia đình Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Qúy đã bị phá, 40 héc ta đầm nuôi trồng thủy sản của Đoàn Văn Vươn bị cướp, trở lại hoang sơ như hai mươi năm trước.
    Sau một năm điều tra, Cơ quan cảnh sát điều tra đề nghị Viện kiểm sát truy tố Đoàn Văn Vươn và các đồng phạm heo điểm d, khoản 1 điều 93 Bộ luật hình sự: Tội giết người thi hành công vụ.
    Đã có nhiều bài báo lên tiếng về cái gọi là “công vụ” trong cuộc cưỡng chế ở Tiên Lãng. Cái gọi là “công vụ” ấy là một vết nhơ khó tẩy xóa mà Lê Văn Hiền đã bôi lên chính quyền huyện Tiên Lãng và thành phố hải Phòng, làm xấu mặt những người chiến sỹ công an và bộ đội địa phương. Cái gọi là “công vụ” ấy là điển hình của sự lộng quyền, nhẽ ra phải bị xét xử trước pháp luật.
    Về sự việc đã sảy ra ở hiện trường vụ án có những điều cần lưu ý:
    Cái mà cơ quan điều tra gọi là “quả mìn” không còn tang vật, không được giám định có đúng là mìn không? Loại thuốc nổ gì? Mức độ sát thương ra sao?
    Hai khẩu súng hoa cải tịch thu được liệu có đúng là hai khẩu súng đã bắn vào lực lượng cưỡng chế không? Súng hoa cải loại gì? Có tầm sát thương thế nào? Cỡ nòng bao nhiêu? Loại đạn có chì hay chỉ là diêm sinh? Thế mà quy tội giết người, đã chết ai chưa?
    Những chi tiết đơn giản nhất của một vụ án chưa được làm rõ.
    Một chi tiết hé lộ trong kết luận điều tra, là anh em Vươn kích nổ “quả mìn” khi lực lượng cưỡng chế còn cách 40 mét, không làm ai bị thương.
    Tình tiết ấy đã chứng tỏ Đoàn Văn Vươn không có ý định giết người, mà họ chỉ dọa thôi. Nếu có ý định giết người thì họ chờ cho đối phương đến thật gần mới điểm hỏa, không điểm hỏa khi mục tiêu còn xa lắc xa lơ như thế.

    Trả lờiXóa
  5. Vụ Đoàn Văn Vươn: Sự trả thù thấp hèn -lúc 06:27 30 tháng 12, 2012

    Lẽ ra khi người dân đã có biểu hiện liều lĩnh như vậy, người chỉ huy phải dừng ngay cuộc cưỡng chế lại, đề thuyết phuc. Một giờ không xong thì nhiều giờ. Một ngày không chuyển thí nhiều ngày. Đây là một vụ cưỡng chế hành chính, đâu phải vây bắt một vụ án ma túy , một tổ chức tội phạm nguy hiểm? Cái đầm tôm không có cánh mà bay. Anh em nhà Đoàn Văn Vươn có nhân thân tốt.
    Vậy mà một đại tá giám đốc công an thành phố, một bí thư, một chủ tịch huyện có mặt tại đó không đủ sáng suốt,vẫn nhắm mắt làm càn, bắt công an, bộ đội tràn lên, ép người dân cùng đường nổ súng?
    Ra quyết định thu hồi đất trái pháp luật , cưỡng chế trái pháp luật, dùng quân đội vào cưỡng chế càng trái pháp luật, chỗ đất bị cưỡng chế không vào lại xông vào chỗ không được cưỡng chế. Cái sai quấy rành rành ra đó khộng xử, lại xử người giữ đất bị chiếm?
    Thế là cái kết cục ấy đã đến!
    Tôi không hy vọng Viện kiểm sát sẽ trả hồ sơ về cho cảnh sát điều tra lại, bời suy cho cùng viện kiểm sát cũng như công an chỉ là công cụ. Muốn có thay đổi thì người xử dụng công cụ đó phải thức tỉnh lương tâm. Đấy là điều cực khó vì lương tâm mà thức tỉnh thì cái ghế đi đời! Cái ghế bợ lương tâm, không phải lương tâm bợ cái ghế!
    Hãy nghe tiếng kêu tuyệt vọng của Nguyễn Văn Khanh nguyên phó chủ tịch huyên Tiên Lãng: “Kính mong các bác, các đồng chí! Với tinh thần trách nhiệm và tình cảm của người lãnh đạo , người cha , người anh, người đồng chí với tôi và các cán bộ khác có liên quan đến vụ cưỡng chế tai Tiên Lãng, hãy kêu gọi thuyết phục những cán bộ đó thức lương tâm!”
    Lương tâm thối nát rồi còn thức với tỉnh gì!
    Gần một thế kỷ trước thực dân Pháp đô hộ nước ta, thi hành chính sách mà nhà thơ cách mạng Tố Hữu đã miêu tả: “Chim treo trên lửa cá nằm dưới dao”. Nhưng vụ án Đồng Nọc Nạn, và nhiều vụ án khác, cán công nghiêng về phía dân lành. Còn nay, thấy rõ nhiều cán bộ vi phạm phạm pháp luật đã trở lại làm việc hoặc bố trí chức danh khác, riêng thảo dân-tép tôm dân Đoàn Văn Vươn bị công an đề nghị Viện kiểm sát kết tội quá nặng. Cách làm của Hải Phòng đề nghị xét xử công dân Đoàn Văn Vươn tội giết người là sự cố tình trả thù dân nghèo một cách quá đáng. Và như thế có nghĩa là phát sinh thêm nghịch lý: "quan xử theo Lễ, dân xử nặng Hình / Công minh pháp luật bất bình vậy sao?". Hãy chờ xem phiên tòa xét xử Đoàn Văn Vươn cán cân công lý nghiêng về đâu?
    Đoàn Văn Vươn cố gắng vươn lên chiến thắng đói nghèo. Với anh cũng như đa số người dân nông thôn Việt Nam bây giờ không dám mơ “Thiên Đường” lầu son gác tía, một mảnh đất đủ nuôi sống gia đình như cái đầm tôm của anh là thiên đường rồi. Nhưng chút hạnh phúc nhỏ nhoi ấy cũng khó giữ anh Vươn nhỉ?
    Cầu mong gió mùa Xuân ấm áp mau quét sạch rét mướt và rác rưởi đi!

    Trả lờiXóa
  6. Trong một thông cáo đề ngày hôm qua, 28/12/2012, Tổ chức Phóng viên Không biên giới, trụ sở tại Paris, đã chỉ trích việc tòa án Việt Nam y án sơ thẩm đối với ba blogger Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải (Anhbasaigon) trong phiên xử phúc thẩm ngày 28/12, cũng như y án sơ thẩm đối với nhà báo Hoàng Khương ngày 27/12. Tổ chức bảo vệ quyền tự do báo chí của Pháp cũng bày tỏ mối quan ngại về vụ bắt giữ luật sư Lê Quốc Quân tại Hà Nội ngày 27/12 và yêu cầu trả tự do ngay lập tức cho nhà hoạt động nhân quyền này.

    Hôm qua, trong phiên xử phúc thẩm ba blogger thuộc Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, Tòa án Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh đã tuyên y án sơ thẩm 12 năm tù đối với ông Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) và 10 năm tù đối với bà Tạ Phong Tần. Còn ông Phan Thanh Hải (Anhbasaigon), người duy nhất nhận tội, thì được giảm án từ 4 năm xuống còn 3 năm tù.

    Cả ba blogger bị cáo buộc phạm tội « tuyên truyền chống Nhà nước », chiếu theo điều 88 Luật Hình sự Việt Nam, do những bài viết của họ đăng trên trang web của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do, cũng như trên trang blog của họ, nhằm tố cáo những vụ vi phạm nhân quyền, nạn tham nhũng, bất công và chính sách về Trung Quốc của chính phủ Việt Nam.

    Trong bản thông cáo, Phóng viên Không biên giới khẳng định : « Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Anhbasaigon không phạm bất cứ tội nào có thể biện minh cho những bản án như vậy. Khi tuyên y án tù sơ thẩm nặng nề đối với các blogger này, chính quyền chứng tỏ họ xem thường các quyền tự do căn bản, đặc biệt là quyền tự do ngôn luận. » Phóng viên Không biên giới bày tỏ mối quan ngại về kết quả phiên tòa ngày 08/01 tới, xử 9 thanh niên Công giáo, trong đó có blogger Paulus Lê Sơn.

    Tổ chức bảo vệ quyền tự do báo chí của Pháp kêu gọi Liên hiệp châu Âu, Giải Nobel Hòa bình năm 2012, gây áp lực lên chính quyền Việt Nam để buộc họ chấm dứt việc đàn áp những tiếng nói đối lập, đặc biệt là những người làm công việc thông tin.

    Về trường hợp của nhà Hoàng Khương, báo Tuổi Trẻ, Phóng viên Không biên giới cho rằng : « Những việc làm của Hoàng Khương trong khuôn khổ điều tra nhằm thu thập chứng cứ vững chắc về nạn ăn hối lộ trong lực lượng công an Việt Nam, được tiết lộ qua bài báo mà anh đã đăng, không thể bị xem như là hành động đưa hối lộ ». Phóng viên Không biên giới kêu gọi tư pháp Việt Nam xét lại bản án phúc thẩm đối với Hoàng Khương và trả tự do ngay lập tức cho nhà báo này.

    Trả lờiXóa
  7. Một nhà phê bình văn học ở trong nước vừa ký tên vào một kiến nghị tập thể 'kêu gọi thực thi quyền con người theo Hiến pháp tại Việt Nam' cho rằng điều 88 của bộ luật hình sự về "tội tuyên truyền chống nhà nước" có thể "bóp nghẹt" quyền phát ngôn của trí thức, văn nghệ sỹ.

    Trao đổi với BBC Việt ngữ hôm thứ Bảy, 29/12/2012, ông Lại Nguyên Ân, tán thành lá thư kiến nghị được đăng tải trên trang mạng boxitvn cho rằng cả điều 88 của Luật hình sự và Nghị định 38 của Chính phủ về cấm biểu tình đều cần được hủy bỏ.

    Ông cũng giải thích vì sao có nhiều trí thức, nhân sỹ và quần chúng đã tham gia ký tên trong thư kiến nghị lần này, cũng như đưa ra lý do vì sao ông ký tên trong bức thư đề ngày 25/12.

    "Tôi nghĩ điều 88 liên quan trực tiếp đến hoạt động của trí thức, văn nghệ sỹ, bởi vì những người này dù làm nghiên cứu, đều phải dùng ngôn từ, đều phải phát ngôn.

    Nhà phê bình cho rằng nếu các phát ngôn nếu bị kiểm soát "một cách không hợp lý" mà ông lấy ví dụ như việc khép những phát ngôn nhất định vào hành vi "tuyên truyền chống nhà nước", thì trước hết sẽ "gây nguy hiểm cho các hoạt động của số đông những người trí thức" trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

    Ông nói: "Cho nên chúng tôi thấy cần phải có ý kiến về điều đó ở trong hiến pháp.

    "Vả lại trong thực tiễn xã hội ở Việt Nam trong vòng một ít những năm nay, nhất là khi nó có nhiều vấn đề xã hội nảy sinh, những tầng lớp xã hội khác nhau không tán thành và thậm chí nhận thấy là cần phải phản đối những quyết định nhất định, những hành vi nhất định của bộ phận những người cầm quyền ở các cấp khác nhau trong những việc nhất định, thì họ phải lên tiếng phản đối.

    Trả lờiXóa
  8. Vì sao tôi ký kiến nghị về nhân quyền -lúc 06:38 30 tháng 12, 2012

    Theo nhà phê bình, trên thực thế nếu chính quyền áp dụng điều 88 thì "nó sẽ là bóp nghẹt quyền có ý kiến của họ".

    Vì vậy theo ông, giới trí thức và nhấn sỹ thấy rằng có thể "càng cần phải lên tiếng" về điều này, nhất là trong ba tháng đầu năm 2013, là dịp các bộ phận dân chúng được yêu cầu góp ý cho bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 đang được Quốc hội chuẩn bị.

    'Không sợ trả đũa'

    Khi được hỏi liệu cá nhân ông có quan ngại gì về an nguy đối với bản thân và gia đình khi đặt bút công khai ký vào bản kiến nghị hay không, nhà phê bình năm nay 67 tuổi nói:

    "Tôi nghĩ là khi tôi ký, tôi cũng có một phần ngại ngần vì sự an nguy của bản thân và gia đình, nhưng tôi nghĩ ở Việt Nam tình trạng mất dân chủ cũng tương đối nghiêm trọng, nhưng với một việc bày tỏ ý kiến như vậy, mà phải hứng chịu những cái ứng xử quá thô bạo, tôi nghĩ là không đến nỗi như vậy.

    Nhà phê bình cho hay ông hy vọng rằng hành động của ông sẽ không chịu một "hậu quả gì đó quá nặng nề" từ phía những người thực thi pháp luật, nhất là trong bối cảnh hiện nay mà theo ông Quốc hội đang chuẩn bị thảo luận về dự thảo sửa đổi hiến pháp.

    "Tôi nghĩ là trong điều kiện ấy, những đề xuất của chúng tôi đi vào quỹ đạo của một việc lớn hơn là sửa đổi hiến pháp, cho nên tôi không nghĩ đến những hành động trả đũa thô bạo ít nhất là trong vụ việc này."

    Khi được hỏi về khả năng bản kiến nghị sẽ có thể có tác động ra sao tới nhà cầm quyền, liệu có thay đổi gì về luật pháp hay không với những điều luật và quy định đã được kiến nghị hủy bỏ trong bức thư chung kể trên, ông Lại Nguyên Ân cho biết:

    "Chúng tôi không nghĩ rằng một hành động của chúng tôi ngay lập tức sẽ phải có kết quả ngay, bởi vì đây là một sự thật của đấu tranh giữa các tầng lớp xã hội khác nhau với những người nắm giữ quyền lực về các vấn đề của đời sống xã hội."

    Tuy nhiên, nhà phê bình cũng đưa ra dự đoán về các khả năng chung mà theo ông chính quyền có thể đáp lại kiến nghị lần này của người dân và các nhân sỹ trí thức.

    "Tôi nghĩ rằng ở Việt Nam cũng như ở tất cả các nước bên ngoài, luôn luôn có một hiện tượng là những người thuộc phạm vi bị áp dụng các điều nhất định của các luật lệ, các thể chế, thì luôn luôn có ý kiến phản đối.

    "Còn những người thực thi pháp luật, những người chấp pháp, thường thướng có thái độ khác nhau, từ thái độ lờ đi không lắng nghe gì hết, cho đến thái độ là trấn áp.

    "Những chuyện đó rất là thường, cho nên tôi nghĩ rằng trong mỗi một việc cụ thể, mỗi hành động cụ thể, có lẽ nó cũng chứa đựng tất cả các khả năng như thế," ông nói với BBC.

    Trả lờiXóa
  9. Liên chi hội Nuôi trồng Thủy sản nước lợ huyện Tiên Lãng cho rằng Công an và Ban Chỉ huy quân sự huyện yêu cầu gia đình ông Vươn bồi thường gần 80 triệu đồng là không có cơ sở

    Ông Lương Văn Trong, Phó Chủ tịch Liên chi hội Nuôi trồng Thủy sản nước lợ huyện Tiên Lãng - Hải Phòng, cho biết cơ quan này vừa có công văn gửi Công an và Ban Chỉ huy (BCH) Quân sự huyện Tiên Lãng để nêu ý kiến về việc hai cơ quan này yêu cầu ông Đoàn Văn Vươn cùng 4 bị can trong vụ án giết người, cố ý gây thương tích bồi thường cho 7 cán bộ, chiến sĩ.

    Trước đó, Cơ quan CSĐT Công an TP Hải Phòng kết luận có 6/7 cán bộ, chiến sĩ công an, quân đội trong đoàn cưỡng chế bị thương từ 1% - 43% sức khỏe không yêu cầu bồi thường vật chất nhưng đòi bồi thường tổn thất về tinh thần. Trong đó, Công an huyện Tiên Lãng yêu cầu các bị can bồi thường gần 45 triệu đồng, BCH Quân sự huyện Tiên Lãng yêu cầu bồi thường gần 13 triệu đồng. Riêng ông Lê Văn Ghi, cán bộ BCH Quân sự huyện Tiên Lãng, yêu cầu bồi tiền thuốc men và tổn thất tinh thần trên 19 triệu đồng.

    Ông Lương Văn Trong cho rằng việc Công an và BCH Quân sự huyện Tiên Lãng cùng ông Lê Văn Ghi đòi gia đình ông Vươn phải bồi thường là hoàn toàn không có cơ sở. “Những người bị thương đã thực hiện nhiệm vụ cho 1 cuộc cưỡng chế trái pháp luật và hỗ trợ cho các đối tượng khác hủy hoại tài sản nhà ông Vươn nên không có quyền đòi bồi thường” - ông Trong khẳng định.

    Trả lờiXóa
  10. Những ngày cuối năm dư luận trong và ngòai nước ồn ào sôi nổi về một quyển sách mà tác giả là một người sinh năm 1962 ở miền Bắc, không dính líu gì đến những hệ lụy của cuộc chiến tranh cả trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 lẫn sau đó.

    Trong khi phản ứng của hầu như mọi người – nhất là tuổi trẻ – cả ở trong nước lẫn ngòai nước đều ghi nhận phần ưu điểm của quyển sách trong việc ghi lại những sự kiện lịch sử từ 1975 đến nay giúp mọi người nhận định rõ hơn công tội của những người cộng sản thì một số người trong anh em chúng ta lại tiếp tục đem lăng kính của định kiến, của hận thù ra soi rọi, bắt bẻ, chê bai, chỉ trích và kết luận đây lại là một đòn chí mạng của cộng sản đánh vào cộng đồng người Việt hải ngọai.

    Dường như chúng ta muốn tác giả phải viết sử theo cách nhìn của chúng ta, theo cách diễn đạt của chúng ta, chúng ta muốn tác giả phải mạnh mẽ buộc tội đảng cộng sản Việt Nam vì những con người của cái đảng độc tài ấy là tội đồ của dân tộc, chúng ta muốn tác giả viết sử theo lối phê phán đúng sai chứ không phải ghi nhận những sự kiện. Và tất nhiên, không thể không nhận ra một điều đáng sợ, nó ngăn chặn chúng ta mở vòng tay thân ái với những người anh em đích thực không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản dù sinh sống trong nước: não bộ chúng ta đã bị điều kiện hóa để thẳng tay chối bỏ mọi tín hiệu có nguồn gốc từ trong nước, bất kể tốt hay xấu, bất kể là thù địch hay anh em.

    Một lần nữa, chúng ta lại tự tách mình ra khỏi thế giới những người trẻ – trong lẫn ngòai nước – những người sẽ cầm vận mạng đất nước trong một tương lai không xa.

    Những người hùng cô đơn, thần tượng của tuổi trẻ Việt Nam 37 năm về trước, đã cô đơn nay lại càng thêm cô đơn. Chúng ta chỉ còn biết thu mình lại trong thế giới của những người già nua, bất lực, nói thay cho làm, nuôi ảo tưởng để tự đánh lừa mình,đánh lừa nhau và tuyệt vọng chờ đợi một ngòi nổ làm nổ tung thùng thuốc súng thù hận.

    Chúng ta sẽ chết trước khi kịp nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của thế hệ trẻ hôm nay.

    Trả lờiXóa
  11. Với tôi tác phẩm “Bên Thắng Cuộc” chỉ là một vở bi hài kịch. Các diễn viên nổi bật là giới cầm quyền cộng sản Việt Nam. Họ theo “Con đường Bác đi” con đường bi đát Xã Hội Chủ Nghĩa, một con đường chỉ có trong trí tưởng tượng của ông Mác, ông Lênin, ông Stalin, ông Mao,… Rồi ông Hồ và giới cầm quyền cứ theo đó mà đi. Nó bi thương ở chỗ khi họ thấy sai thì họ cho sửa, họ sửa rồi lại vẫn tiếp tục sai, họ càng sửa lại càng sai, cứ thế càng ngày đất nước càng lâm vào bế tắc.

    Huy Đức có một nhận xét đáng chú ý: “…thực sự may mắn cho người dân Campuchia khi những người được Hà Nội đưa lên nắm quyền ở Phnom Penh, đặc biệt là Hun Sen, đã không nghe theo Hà Nội một cách mù quáng. Khi đứng trước thời cuộc mới, họ đã biết quyết định dựa trên quyền lợi của dân tộc mình… Ngày 18-10-1991, khi Việt Nam không còn can thiệp được vào các quyết định của Phnom Penh, Campuchia đã sửa đổi hiến pháp theo hướng từ bỏ chủ nghĩa xã hội: chấp nhận kinh tế thị trường tự do và hệ thống chính trị đa đảng. Tên nước, quốc kỳ, quốc ca, ngày quốc khánh thời Sihanouk được đưa ra dùng trở lại. Hai chữ “cách mạng” trong tên gọi Đảng Nhân dân Cách mạng Campuchia, đảng mà Việt Nam giúp dựng lên, đã được bỏ đi…”

    Nó là một hài kịch ở chỗ giới lãnh đạo cộng sản luôn tự hào là họ đã tự giành được “độc lập”, là đất nước luôn luôn “độc lập”, nhưng cái đầu của họ, tư tưởng của họ vướng mắc 4 chữ “Xã Hội Chủ Nghã” mà chính họ cũng không hiểu “Xã Hội Chủ Nghiã” là giống chi chi.

    Dự Đóan Quyển II

    Nhân vật chính của vở bi hài kịch là Võ Văn Kiệt. Tên ông xuất hiện nhiều nhất 175 lần. Ông xuất hiện ngay đầu tác phẩm, bên trong tác phẩm và rồi lại xuất hiện nhiều lần trong Phụ Lục II trước khi kết thúc quyển I. Tôi vẫn thường đọc các bài viết của Huy Đức nên liên tưởng đến bài “Bẫy Việt Vị của Thủ Tướng”. Bài viết cho biết “hậu duệ” Nguyễn Tấn Dũng là kết quả tuần lễ du hành Hàn Quốc của Đỗ Mười và Võ văn Kiệt. Bởi thế bản chất của “hậu duệ” Nguyễn Tấn Dũng vừa cực đoan như Đỗ Mười vừa táo bạo chấp nhận cải cách như Võ văn Kiệt. Nội dung Quyển II đã được Huy Đức cho biết trước.

    Có người cho rằng Huy Đức đi giữa 2 lằn đạn. Tôi nghĩ khác Huy Đức đang đi tìm sự thật, anh đang đi giữa lòng dân tộc để tìm một lối ra.

    Là một thành viên Khối 8406, Khối chúng tôi chủ trương đi tìm sự thật vì khi sự thật được phơi bày là lúc chế độ cộng sản sẽ bị giải thể để Việt Nam có tự do có dân chủ. Tôi mong được đọc bản tu sửa quyển I và chờ đợi để được bình luận quyển II.

    Tại Sao Nên Đọc “Bên Thắng Cuộc”?

    Nếu ai xem Huy Đức như một tên Việt cộng, nên xem “Bên Thắng Cuộc” để biết người biết ta, biết mà kịp thời lên tiếng.

    Nếu ai xem Huy Đức là một tên phản động, nên xem “Bên Thắng Cuộc” vì nó là suy nghĩ của đại đa số quần chúng Việt Nam, biết để tránh bị bánh xe lịch sử nghiền nát.

    Nếu ai đang đấu tranh cho tự do dân chủ phải xem “Bên Thắng Cuộc” để quyết tâm “Sử chúng ta sẽ do chúng ta viết”, mở một trang sử mới, viết lại trang sử cũ.

    Nếu ai chỉ xem mình là người bình thường rất cần xem “Bên Thắng Cuộc” để thấy chính mình trong vở bi hài kịch “Bên Thắng Cuộc” để cùng đứng lên giành lại tự do.

    Xuân năm nay chưa phải là xuân tự do. Xuân tới khi sự thật đã phơi bày sẽ là xuân tự do cho dân tộc. Hãy mở cửa lòng đón nhận Huy Đức người đi tìm sự thật.

    Trả lờiXóa
  12. Đã tới lúc rút ra mấy nhận định về sự kiện BÊN THẮNG CUỘC :
    ◆ Đối với dư luận trong nước nói chung, những vấn đề được đề cập trong cuốn sách này không mới, thậm chí một số đã tỏ ra vô hiệu ứng với tiến trình lịch sử – xã hội. Sức lan tỏa của BÊN THẮNG CUỘC chỉ tùy thuộc vào khoảng thời gian tập 1 ra mắt cho đến khi tập 2 được xuất bản và không lâu sau đó. Tức là, BÊN THẮNG CUỘC khó có tác động đáng kể đối với dòng chảy xã hội cũng như nhu cầu phản biện trong dư luận.
    ◆ Đối với dư luận hải ngoại, BÊN THẮNG CUỘC gây ra những tranh cãi trái chiều gay gắt, nếu không nói rằng cuốn sách này làm chia rẽ dư luận hải ngoại xung quanh vấn đề chính danh của Việt Nam Cộng hòa và tội lỗi của Đảng Cộng sản đối với đồng bào miền Nam. Dư luận hải ngoại trong những ngày này đang rất xôn xao, nhìn chung tỏ ra phẫn nộ vì cho rằng tác giả cuốn sách không khách quan như tuyên bố, lại có vẻ “bợ đỡ” chính thể trong nước và nhục mạ những người có liên hệ với Việt Nam Cộng hòa.
    Về nội dung cuốn sách, có thể thấy :
    ■ Huy Đức xây dựng cuốn sách bằng sự tổng hợp những quan điểm trái chiều về một sự kiện cụ thể chứ bản thân ông ít tự đánh giá.
    ■ Trên nguyên tắc tôn trọng tất cả các vấn đề – sự kiện – nhân vật, người viết không hàm ý biểu dương bên này và chê bôi bên nào.
    ■ Các sự kiện được sắp xếp gần với trình tự thời gian từ 1975 đến hiện nay, bên cạnh đó, tác giả cuốn sách cũng không bỏ qua những sự kiện là tiền đề cho sự kiện được đề cập. Tất cả các đối tượng đều có lịch sử, vai trò của riêng mình.
    Nhưng, vấn đề tiếp nhận BÊN THẮNG CUỘC đã cho những tín hiệu sau :
    ▄▄▄ Đa phần người Việt Nam chúng ta đón nhận những ý kiến phản biện bằng sự suồng sã của con vẹt và thói hách dịch của kẻ bề trên. Nó là biểu hiện cho sự cùm trói tư duy, không chấp nhận bất cứ quan điểm nào khác chủ kiến của mình và chỉ gìn giữ những định kiến mà không cần liên hệ với giá trị hiện thời – tự coi tầm hiểu biết của mình là chân lý bất biến.
    ▄▄▄ BÊN THẮNG CUỘC không những gây sửng sốt cộng đồng hải ngoại mà còn cho thấy, sự thiển cận đáng ngạc nhiên trong cộng đồng hải ngoại khi nhận diện tình hình đất nước. Nhiều ý kiến tại hải ngoại cho rằng, Huy Đức viết sách với lời lẽ của giới tuyên giáo cộng sản và “chỉ nói một nửa sự thật” ; cũng không hiểu cái “sự thật” trong cảm quan của họ là gì, nhưng dường như họ muốn buộc Huy Đức phải thừa nhận rằng : Chủ nghĩa cộng sản là quái thai lịch sử và Đảng Cộng sản giống như bầy quỷ dữ, xã hội Việt Nam chịu sự cai trị hà khắc của Đảng Cộng sản nên thành bại hoại, tối đen… Tức là, họ cho rằng, mọi thảm kịch cũng như thực trạng Việt Nam hiện tại đều có nguồn cơn là Đảng Cộng sản – với tư cách kẻ tội đồ bán nước hại dân.
    ▄▄▄ Rất có thể, sau BÊN THẮNG CUỘC sẽ không còn cuốn sách phản tỉnh nào tạo được làn sóng dư luận nữa. Bởi vì những “thâm cung bí sử” của Đảng Cộng sản đã được bạch hóa và phân tích nhiều, bên cạnh đó, trong cộng đồng không tìm ra sự đồng thuận trong việc khắc phục thảm trạng đổ vỡ chính thể và kiến thiết quốc gia mới hòa hợp – phát triển, cho nên sự ì trệ đã len lỏi vào phong trào đấu tranh nhân quyền – dân chủ và gây ra sự bế tắc, ăn xổi ở thì. Con người chỉ muốn cầu an hoặc hành động một cách chiếu lệ, miễn sao không gây mếch lòng nhà cầm quyền, vì thế, những cuốn sách phản tỉnh tuy có thể làm biến cải tư duy nhưng không tạo ra được những đổi mới trong cuộc vận động vì tương lai tốt đẹp của đất nước.
    Vậy mới lo rằng, BÊN THẮNG CUỘC là “người Mohican cuối cùng”, một dấu chấm hết đậm đà cho phong trào dân chủ – nhân quyền chăng ?

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips