30 tháng 4 năm nay,
nghỉ 4 ngày.
Suốt ngày lang thang
trên...
Net
Nghe đồng bào mình,
trong số triệu buồn
oán than,
hoài niệm…
Trong số triệu vui,
ngồi quanh chiếu rượu.
Xị đầu hồi ức vào sinh ra tử…
Dô, dô…
Xị hai hừng hực chuyện mưu sinh,
Nó cũng như tao, sao có nhà lầu…
Tao cũng như nó, cơm đong từng bữa...
Dô…
Xị nữa,
chung quy do số phận?
Ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão, ác giả ác báo…
Xị cuối cùng
(chẳng còn dô, dô…
những nét mặt đăm chiêu)
những nét mặt đăm chiêu)
gà gật
37 năm…
Quá dài?
Dài quá!
…
ĐỖ TRUNG QUÂN: THƯ SÀI GÒN
Trả lờiXóa“ Tháng tư về… gió hát mùa hè… có những chân trời xanh lắm… mây xa vời… nắng xa vời… con sông xanh lững lờ trôi…”
Ừ! Anh Dương Thụ. Bài hát “Tháng tư về” của anh là một ca khúc hay. Tôi cũng thích nó, tôi biết đây là một ca khúc trữ tình không dính dáng gì đến “Tháng tư lịch sử”. Cái tháng tư khi ấy tôi 21 tuổi đang rất mơ màng, lãng mạn, những tuổi trẻ như Phạm Duy đã viết “Trong tim thì sôi máu… khóe mắt có trăng sao… bông hoa cài trên áo… trên môi một nguyện cầu…”
Tôi đã đi qua 6 cái tháng tư mơ màng ấy cho đến tháng tư thứ lần 7 một chín tám hai [1982] khi trả xong nợ máu xương ngoài biên giới Tây Nam về lại Sài Gòn để nhận cú sốc đầu tiên nhìn xã hội nhận ra rằng “Khóe mắt đã bớt trăng sao“ dù trong tim vẫn còn sôi máu. Tôi viết “Tạ lỗi Trường Sơn”. Bài thơ dài nhất đời mình và chỉ có thể cất vào trí nhớ suốt 27 năm kể từ khi viết nó. Những câu thơ cuối cùng của bài thơ ấy “…Tin chắc rằng trong các ngài nhiều người đã tin thượng đế… khi được sống hả hê giữa một thiên đường… Ai bây giờ tạ lỗi với Trường Sơn ?!”.
Tháng tư về. Chân trời xanh lắm được Dương Thụ mô tả như thế. Nhưng tôi lại thở dài nhìn về phía chân trời xa khác, cũng trên xứ sở của mình. Chân trời đỏ bầm hoàng hôn máu lửa của huyện Văn Giang – Hưng Yên mà tôi chưa từng đến bao giờ. Điều gì đang xảy ra, đã xảy ra ở đấy ai cũng biết rồi. Nhìn hình ảnh những dùi cui và nắm đấm vung lên từ phía ấy. tôi bỗng tự hỏi có thật tháng tư đã về?
Tháng tư về…
Tháng tư chưa về…
Chân trời xanh…
Chân trời không xanh…
Không thể làm văn ở đây. Nhưng tôi không khỏi bỗng nhớ câu văn thống thiết của một nhà văn Nam Phi:
“Khóc lên đi! hỡi quê hương yêu dấu!”
Đỗ Trung Quân
[*] Văn Giang có tên Khoái Châu dưới thời Tự Đức. Vỡ đê suốt 18 năm ròng nên sau có câu thành ngữ” oai oái như Phủ Khoái xin ăn”
Tạ Lỗi Trường Sơn
Trả lờiXóaĐỗ Trung Quân (1982)
1.
Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm
Các anh từ Bắc vào Nam
Cuộc trường chinh 30 năm dằng dặc
Các anh đến
Và nhìn Sài Gòn như thủ đô của rác
Của xì ke, gái điếm, cao bồi
Của tình dục,ăn chơi
“Hiện sinh – buồn nôn – phi lý!!!”
Các anh bảo con trai Sài Gòn không lưu manh cũng lính ngụy
Con gái Sài Gòn không tiểu thư khuê các, cũng đĩ điếm giang hồ
Các anh bảo Sai Gòn là trang sách “hư vô”
Văn hóa lai căng không cội nguồn dân tộc
Ngòi bút các anh thay súng
Bắn điên cuồng vào tủ lạnh, ti vi
Vào những đồ tiêu dùng mang nhãn Hoa Kỳ
Các anh hằn học với mọi tiện nghi tư bản
Các anh bảo tuổi trẻ Sài Gòn là “thú hoang” nổi loạn
Là thiêu thân ủy mị, yếu hèn
Các anh hùa nhau lập tòa án bằng văn chương
Mang tuổi trẻ Sài Gòn ra trước vành móng ngựa!!!
2.
Tội nghiệp Sài Gòn quá thể
Tội nghiệp chiếc cầu Công Lý
Có anh thợ điện ra đi không về
Tội nghiệp những “bà mẹ Bàn Cờ” của những ngày chống Mỹ
Lửa khói vỉa hè nám cả những hàng me
Tội nghiệp những người Sài Gòn đi xa
Đi từ tuổi hai mươi
Nhận hoang đảo tù đày để nói về lòng ái quốc
Có ai hỏi những hàng dương xanh
Xem đã bao nhiêu người Sài Gòn hóa thân vào sóng nước
Tội nghiệp những đêm Sài Gòn đốt đuốc
Những “người cha bến tàu” xuống đường với bao tử trống không
Tội nghiệp những ông cha rời khỏi nhà dòng
Áo chùng đen đẫm máu
Tội nghiệp những chiến trường văn chương, thi ca, sách báo
Những vị giáo sư trên bục giảng đường
Ưu tư nhìn học trò mình nhiễm độc
Sài Gòn của tôi – của chúng ta.
Có tiếng cười
Và tiếng khóc.
3.
Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót
Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi
Những con điếm xưa có kẻ đã trở lại làm người
giã từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện
Những gã du đãng giang hồ
cũng khoác áo thanh niên xung phong lên rừng xuống biển
Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình
Cuộc đổi thay nào cũng nhiều mất mát, hi sinh…
4.
Và khi ấy
Thì chính “các anh”
Những người nhân danh Hà Nội
Các anh đang ngồi giữa Sài Gòn bắt đầu chửi bới
Chửi đã đời
Chửi hả hê
Chửi vào tên những làng quê ghi trong lí lịch của chính mình
Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh
Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc!!!
Tội nghiệp những bà mẹ già miền Bắc
Những bà mẹ mấy mươi năm còng lưng trên đê chống lụt
Những bà mẹ làm ra hạt lúa
Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin
Những bà mẹ tự nhận phần mình tối tăm
Để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch
Bây giờ
Những đứa con đang tự nhận mình “trong sạch”
Đang nói về quê mẹ của mình như kẻ ngoại nhân
Các anh
Đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân
Đã bờm xờm râu tóc, cũng quần jean xắn gấu
Cũng phanh ngực áo, cũng xỏ dép sa bô
Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm tủ lạnh ti vi, casette, radio…
Bia ôm và gái
Các anh ngông nghênh tuyên ngôn ”khôn và dại”
Các anh bắt đầu triết lý “sống ở đời”
Các anh cũng chạy đứt hơi
Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài Gòn thời quá khứ
Sài Gòn 1982 lẽ nào…
Lại bắt đầu ghẻ lở?
5.
Tội nghiệp em
Tội nghiệp anh
Tội nghiệp chúng ta những người thành phố
Những ai ngổn ngang quá khứ của mình
Những ai đang cố tẩy rửa “lí lịch đen”
Để tìm chỗ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật
6.
Xin ngả nón chào các ngài
“Quan toà trong sạch”
Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi
Bình thản đổi thay lốt cũ
Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn
Hồn nhiên xanh muôn thưở
Để yên cho xương rồng, gai góc
Chân thật nở hoa.
Này đây!
Xin đổi chỗ không kì kèo cho các ngài cái quá khứ ngày xưa
Nơi một góc (chỉ một góc thôi)
Sài Gòn bầy hầy, ghẻ lở
Bây giờ…
Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số kẻ tin vào ”thượng đế”
Khi sống hả hê giữa một thiên đường
Ai bây giờ
Sẽ
Tạ lỗi
Với Trường Sơn?