Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

30 tháng tư năm nay (I)

Đọc Viết cho triệu người vui của Nguyễn Bá Chổi trên Dân làm báo, thêm một lần nữa trong những ngày oi bức tháng 4 năm nay lòng y trĩu buồn, nỗi buồn không chốn thở than…
Cuối năm 2004, khi nhắc đến cuộc chiến tranh đã lùi xa gần ba mươi năm, ông cựu thủ tướng Sáu Dân - Võ Văn Kiệt phát biểu: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Sự kiện ông nói chính là ngày 30/4/1975, cái ngày mà đến hôm nay 37 năm, người ta vẫn chưa biết gọi là ngày gì cho đúng bản chất của nó, cho đúng nhân sinh quan của những con người có tấm lòng kiêm ái.
* 2008 trong những tháng ngày này, y tình cờ đọc trên blog một người:
Rách việc, nhảm!
Đi hoang đâu bây giờ?
Ta đang là tù nhân của chính ta, đầu óc không thoát được những chuyện quẩn quanh, trăn trở.
Đến bây giờ đã 33 năm ta sống ở đất Sài gòn, đủ thời gian để định hình tính cách dân Sài gòn, nhưng đâu đó trong sâu thẳm ta vẫn còn cái tính lo xa nghĩ ngợi suy diễn của người miền Bắc. Ta lo cho ngày mai dù ngày mai chưa đến, ta lo cho năm sau dù năm nay tay trắng chưa có gì…
Đôi lúc vung tay một bữa cơm ăn tiệm, chợt nghĩ mình phung phí quá tay. Nhưng có tiền lại làm này làm kia cho hết. Thế mình thuộc dân nào nhỉ? Mẹ dân Hà nội gốc, Cha dân Sài gòn rặt đẻ ra mình cái thứ lai căng rau muống-giá sống trộn nháo nhào, lúc bừa bãi lúc tằn tiện chả biết mình ra làm sao. Lúc nào cũng nớp nớp lo thiếu đói, ky cóp tiết kiệm, lúc có vài đồng xài vung tí mẹt. Rõ là cái thứ dở người.
Ấy thế nhưng có cái đỡ là ít khi nào có thành kiến với ai khi chưa biết rõ người ta, cũng còn tạm được, còn hơn khối kẻ ra vẻ ta đây độc nhất trên thế gian, vài lời có cánh đã tưởng ta đây thiên tài lãnh đạo. Rõ cũng loại dở người.
Hôm qua nghe ông bố bảo vũ khí chiến tranh bây giờ tàn bạo lắm, đụng vào thì cứ như thịt xay bằng cối nhuyễn. Rợn tóc gáy, sao loài người quá dã man, toàn chế tạo những công cụ để giết nhau tàn ác nhất.
33 năm đủ để xoá nhoà ranh giới chiến tranh Ta-Địch thế nhưng sao họ vẫn cứ đào sâu cái hố ngăn cách kẻ thua-người thắng để cho bao nhiêu cuộc đời lầm lũi đớn đau? Đây là loại khí tài tư tưởng dã man không kém để đẩy người thua vào cái hố tận cùng. Ta chán ghét những khẩu hiệu suông: “Đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết-hoà hợp dân tộc”. Ở những nơi xa xôi mặt trời cái lý lịch nhà có liên quan tới chế độ cũ là coi như thế hệ kế tục không còn có tương lai. Chó thế đấy! Mà cứ hô hào “xoá bỏ quá khứ xây dựng tương lai”. Thằng bạn ta là công an, nó yêu một người công giáo, gia đình cô ấy có liên quan đến chế độ cũ, thế là con nó bây giờ gần 20, nhưng nó vẫn bị độc thân vì công an phải chuyên chính, không được liên quan gì đến chế độ cũ và đạo giáo. Nên nó vẫn sống với vợ bất hợp pháp.Tội nghiệp con nó không mang họ cha mà chỉ được mang họ mẹ để bảo toàn cho cái chỗ làm việc của nó. Một thí dụ nho nhỏ thôi là lộ rõ bộ mặt thù dai, ý thức nông dân ích kỷ rồi. Xoá cái gì? Xây dựng cái gì? Xạo ke!
Ơ hay mình lại viết lăng quăng cái gì thế này ???!!!
* 2009 (cũng tình cờ) y quay trở lại blog đó:
Nỗi lòng
Họ nô nức đi chơi, họ ào ào đổ ra đường, họ chúc tụng nhau vạn lời hoa mỹ. Nghe nhức cái đầu.
Tranh thủ nghỉ được ngày nào hay ngày đấy. Họ đã hướng cho tất cả chúng ta "biết hôm nay- không cần tới ngày mai".Khốn nạn thật, ba mươi tư năm đủ để lãng quên, đủ để gầy dựng một đất nước thanh bình giàu có, không còn hận thù, không còn biên giới trong quan hệ kẻ thắng-người bại.
Thế nhưng cứ đến những ngày này, nơi nơi đều ra rả nhắc đi nhai lại những "quá khứ hào hùng, vẻ vang. Những nỗi buồn thất trận, người được kẻ mất". Cái bản chất tồi tàn không thể giấu đi đâu được. Anh hả hê, anh khoái trá nhai lại những nỗi buồn chiến tranh, trong khi đó, tương lai dân tộc sẽ đi tới đâu? Chưa ai dám chắc. Bọn Trung quốc đang ngang nhiên phủ nhận quyền tự chủ của dân tộc ta kia kìa. Ai dám đình bản tờ báo dám nói trực diện về tình yêu đất nước, ấy thế mà họ dám.
Gần một trăm năm chục người trí thức, khoa học, văn nghệ sĩ ký xin bảo vệ quyền lợi quốc gia và dân tộc thì lại bị chụp mũ là bị kích động -phản động, bị xúi giục do thế lực thù địch. Tìm đỏ con mắt, chỉ thấy mỗi kẻ thù là đám Trung quốc - quân xâm lược phương bắc đang đầy dã tâm xâm lăng từng tấc đất Tổ quốc này. Còn giữa người Việt nam với nhau cho dù bất đồng ý kiến, đánh nhau sứt đầu mẻ trán, nhưng khi có giặc tất cả lại một lòng bảo vệ đất nước - thì lý do gì mà cứ phải ám chỉ đó là thế lực phản động thù địch?
Kẻ nào bán nước không nương tay bằng quyền lực của mình - đó mới chính là kẻ thù của Tổ quốc, của dân tộc.
Chúng tôi yêu đất nước, yêu dân tộc của chúng tôi - chúng tôi vô tội! Những kẻ văn nô bồi bút vì đồng tiền mà bán rẻ dân tộc, đồng bào mình, đất nước mình bằng những ngôn từ xảo trá thì mới đáng bị dùng cái điều luật 88 để mà trừng trị bọn nó!!!

Bọn Trung quốc la làng lên cấm Việt nam lập huyện Trường sa, Hoàng sa, sao tất cả bọn văn nô bồi bút câm tịt vậy? Báo chí nói chung vì bao con người liên quan, phải giữ mồm giữ miệng của mình cũng nên tẩy chay cái đám bồi bút tay sai của Trung quốc đi. Đừng cho chúng đất để dụng võ làm chi cho bẩn mình thêm nữa.
Hãy quên đi tất cả. Sống và xây dựng cho tương lai- đừng đào sâu cái hố ngăn cách kẻ thua - người thắng!
* Đọc xong y tự hỏi: Có nên lại ghé năm sau ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Best Blogger TipsBest Blogger Tips