Lỡ dại
Thật không may cho tác giả của bài “Gái miền Tây và 3 chữ ‘N’ nổi
danh thiên hạ” đăng trên tờ “Trí Thức Trẻ” hôm 12 tháng 8, 2014.
Tác giả đã dại dột “vơ đũa cả nắm” khi nhận xét “phần lớn gái miền Tây cũng là những cô gái ‘ngu dốt’ vô đối.”
Bài viết bị dư luận “ném đá” tơi bời, cho là một kiểu câu “view” rẻ
tiền, kỳ thị vùng miền, xúc phạm nhân phẩm phụ nữ Việt Nam!
Không oan lắm, tuy nhiên trong bối cảnh xã hội hiện nay, tôi có cái nhìn cảm thông và chia sẻ với người viết bài đó.
Trong bài viết, tính tích cực không thiếu. Nét đẹp và đức tính ngoan
ngoãn của các cô gái miền Tây rõ ràng đã được tác giả đánh giá cao xen
lẫn nét hài hước:
“Về độ “ngon,” độ “ngoan” thì tôi dám quả quyết không gái miền nào địch được gái miền Tây.”
“Xin được nói về chữ “ngon” của gái miền Tây trước - cái làm tôi choáng ngợp đầu tiên. “Ngon” ở đây tôi muốn nhắc tới chính là vẻ đẹp cơ thể với làn da trắng, dáng chuẩn của gái miền Tây. Giọng nói ngọt ngào đó của các em gái miền Tây, tôi không tìm thấy ở con gái miền nào hết.
Ngoài ra, theo tôi đánh giá, gái miền Tây còn nổi tiếng là những cô gái “ngoan” đúng với nghĩa đen. Tôi khâm phục bởi em cũng như nhiều cô gái miền Tây đã gặp vì thấy em rất có hiếu với bố mẹ và gia đình của mình”...
Tác động của xã hội
Ðọc toàn bài viết ta có thể suy đoán đối tượng mà tác giả nhắm tới
là các cô gái miền Tây trẻ tuổi. Những gì đang diễn ra trong xã hội miền
Tây đã có tác động vào nhận định của tác giả.
Trên báo chí trong nước trước đó cũng đã có một số bài tuy không nói xấu nhưng phản ảnh một thực trạng chẳng tốt đẹp gì.
Bài “Gia đình bạn trai cấm yêu vì em là gái miền Tây” [VnExpress 14.04.2014] có đoạn:
“Cha mẹ bạn trai cấm cản vì cho rằng người miền Tây như em không
đàng hoàng, đàn bà con gái thì chỉ biết đi làm gái tiếp thị bia,
massage...
Như em biết, con gái miền Tây đa số được ba mẹ rất cưng chiều ít
phải làm lụng từ nhỏ. Ðiều kiện làm ăn sông nước vất vả nên công việc
chủ yếu từ bao đời là đánh bắt và công việc ấy dành cho đàn ông, nên
những cô gái thường chăm lo việc nhà, ít được đi học và an phận ở nhà lo
nội trợ.
Từ nếp sống đó dẫn đến suy nghĩ trong nhiều gia đình miền Tây muốn
con gái của họ lấy được những người chồng giàu có để được nương nhờ. Hơn
thế nữa, nhiều cô gái không được học hành nên sự hiểu biết còn hạn hẹp.
Một số ít vì không phải bươn chải cực khổ, nên vẻ đẹp như nét duyên
trời cho, cộng thêm giọng nói ngọt ngào là nguyên nhân thu hút họ vào
những ngành nghề nhạy cảm mà xã hội không chấp nhận được.”
Một bài khác “Gái miền Tây lười, ít học và muốn một bước lên bà chủ” [Vitalk.vn ngày 02.11.2013] viết:
“Chung quy lại cũng chỉ vì hai chữ, nghèo và lười. Trong mắt con
gái miền Tây, họ sợ nhất là nghèo đói, vậy nên câu cửa miệng của những
cô gái nơi này là “không có tiền cạp đất mà ăn à?” Họ muốn giàu nhưng
không chịu khó làm lụng, không được học hành đến nơi đến chốn nên cách
duy nhất là phải tìm cách kiếm một thằng chồng giàu có, một bước lên bà
chủ. Nhưng không phải ai cũng may mắn như Ngọc Trinh, có sự nghiệp, được
nhiều người biết tới. Nhiều cô có chút nhan sắc đành sống bằng nghề
buôn hương bán phấn như hoa hậu Mỹ Xuân (ảnh trên). Những cô gái khác có nhan sắc
thuộc hàng tầm tầm thì nghĩ ngay đến những ông chồng già nua nhưng giàu
có xứ Ðài Loan hoặc Hàn Quốc. Tất nhiên họ không biết rằng những phế
phẩm của xã hội bên đó mới chấp nhận lấy gái Việt Nam. Và họ gào lên khi
biết mình bị lừa, thậm chí, không chịu được khổ cực, họ đành phải nhảy
lầu để kết thúc.”
“Phong trào” con gái miền Tây “sôi sục” lấy chồng nước ngoài đã có
tiền lệ suốt từ nhiều năm qua. Ðiều này dường như đã “ăn sâu vào tâm
trí” người dân nơi đây.
Bài “Buồn vì vấn nạn lấy chồng ngoại quốc” trên tờ Nông Nghiệp ngày 15.01.2014, viết:
“Có hàng trăm ngàn cuộc hôn nhân mà đa số là gái miền Tây. Ðài Loan bão hòa, sang đến Hàn Quốc, cũng đa số con gái miền Tây. Giờ thì tới lấy chồng Trung Hoa lục địa. Các cô gái có chữ hiếu, nhưng các cô ít học, đơn giản về hạnh phúc và bản thân cái nghèo nó còn nhục hơn là đi lấy chồng mà không yêu. Ðó là vấn nạn như mọi vấn nạn chứ không chỉ là phong trào, hay hiện tượng nữa.”
Theo bà Lê Thị Mai, trưởng bộ môn Xã Hội Học của Ðại Học Tôn Ðức
Thắng, đồng bằng sông Cửu Long có đặc trưng “gạo trắng nước trong,” môi
trường sống quá dễ làm cho người ta lười và chỉ muốn hưởng thụ.
Nguyễn Thanh Hòa, thứ trưởng Bộ Lao Ðộng-Thương Binh và Xã Hội nói, “Việc
phụ nữ Việt Nam lấy chồng nước ngoài vì lý do kinh tế đã làm biến đổi
chuẩn mực xã hội, thay đổi quan niệm về giá trị hôn nhân trong một bộ
phận người dân. Chính những biểu hiện và nhận thức sai lệch này đã đẩy
không ít cô gái sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn nghèo biến cuộc hôn
nhân của mình với người đàn ông không quen biết thành phương tiện để
giúp bản thân và gia đình thoát nghèo.”
Khá nhiều em gái miền Tây làm tiếp viên trong các quán bia ôm |
Ông Ðoàn Lê Giang, trưởng khoa Văn Hóa Học, Ðại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn, nhận định:
“Cùng với văn hóa thoáng, điều kiện thiên nhiên ưu đãi, chính
nền giáo dục ở đồng bằng sông Cửu Long còn quá yếu, đặt biệt với phụ nữ,
đã đưa đến những hệ lụy trên.”
Bà Lê Thị Mai cho rằng, “Vì tính cách của nhiều người dân ở vùng
này lười nên không nhận thấy tầm quan trọng của tri thức, tự bằng lòng
với bản thân, tính cạnh tranh thấp và an phận. Cùng với vùng miền núi
phía Bắc, miền Tây đang có thành quả giáo dục kém nhất nước, đặc biệt là
giáo dục cho phụ nữ.”
Xử lý quá quắt
Trong bối cảnh tổng thể trên, việc tác giả thêm chữ “N” thứ ba cho
“phần lớn” các cô gái miền Tây cũng là điều dễ hiểu. Nó xuất phát từ cái
nhìn vào một hiện trạng phổ biến và tâm lý va chạm với thực tế phũ
phàng.
Báo điện tử “Trí Thức Trẻ” bị đình bản 3 tháng, xử phạt hành chính
207 triệu đồng vì bài viết là quá quắt và xử lý tùy tiện theo cảm tính
của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam.
Bị dư luận chỉ trích, tờ báo rút bài xuống và đã có lời xin lỗi chân
tình, thiết nghĩ cũng đã đủ. Lấy chế độ quản lý báo chí độc quyền để ra
một quyết định hành chánh xử phạt là đi quá giới hạn của quyền được nói
của người dân. Nếu tờ báo bị kiện vì ai đó cảm thấy bị tổn thương, thì
nơi giải quyết phải là tòa án. Nhưng bài báo lại không tấn công một cá
nhân cụ thể nào, mà kiện tập thể thì nghị định của thủ tướng lại không
cho phép.
Trong một xã hội báo chí tự do, tờ báo chắc chắn sẽ chẳng mệnh hệ gì, ngoài sự phê phán của dư luận.
CzesBaw MiBosz, giải thưởng Nobel Văn học 1980, có “thành tích” nói
xấu dân tộc Ba Lan, vẫn được Quốc Hội Ba Lan vinh danh. Ông từng viết, “Nếu người ta cho tôi phương pháp, tôi sẽ làm nổ tung đất nước này trong không trung,” hoặc “Người Ba Lan phải là con lợn”...
Với Tản Ðà Nguyễn Khắc Hiếu (1889-1939), cũng không ai nói ông “xúc phạm” dân, khi viết:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét