Đàn ông Việt có tính thích đọc sách báo rồi ra đường bàn bạc, nên trên phương diện ý thức công dân có lẽ trên thế giới ít có dân tộc nào hiểu biết rộng hơn. Nhưng lạ một điều là cái kiến thức đó lại không được dùng để xây dựng cho cá nhân hay xã hội cho nên chúng ta mới thua kém các sắc dân khác.
Không nói đâu xa chỉ cần bước vào một tiệm nhậu hay quá cà phê vốn đầy rẫy trên mọi nẻo đường đất nước là người ta có thể nghe đủ mọi câu chuyện từ Tây sang Tàu đến Việt Nam: áp phe, mánh lới làm ăn, lạm phát, tham nhũng, đại học Úc-Mỹ, tranh chấp Biển Đông, cách mạng Ai Cập, khủng hoảng kinh tế toàn cầu v.v… Nhờ đọc nhiều báo mạng, báo giấy lại thích xem tivi, nghe radio nên nhiều người biết rất rõ tình hình thời sự.
Chẳng hạn khi bàn về môi trường ai cũng hiểu nhiệt độ trái đất nóng khiến tan băng làm nước biển mặn dâng cao tràn vào ruộng lúa – nhưng rồi sau đó thì quăng rác ngay xuống lề đường như xem chuyện bảo vệ môi trường là của ai đó lo chứ không phải chuyện của mình.
Hay nói về xã hội văn minh thì nhiều người sau khi so sánh cách sống của Mỹ - Tây rồi bước ra đường cứ mặc tình chen lấn.
Hoặc trên bàn ăn phê bình tham nhũng, nhưng lỡ bị cảnh sát bắt vì chạy nhanh thì cười hì hì kiếm cách xì tiền cho qua chuyện.
Các phường xóm treo biển đề cao Nếp Sống Văn Hoá ngay bên cạnh những quán ăn nhậu ồn ào, rồi đến tối xì ke ma tuý.
Sơn chữ Cấm Đái Bậy thì đêm khuya ăn nhậu sương sướng rồi cứ tiện đâu thì xì đó.
Người Việt lại hay châm biếm các dân tộc khác: xem thường người Tàu cho dù Trung Quốc đang chiếm lĩnh kinh tế và lấn chiếm biển Đông; cười dân Mỹ vì bên đó đi làm cực quá chớ không biết hưởng như ở Việt Nam.
Còn tại hải ngoại, câu nói đầu tiên suốt 30 năm là ra nước ngoài rồi phải đoàn kết lại lo cho cộng đồng và đất nước; ngay sau đó quay lại đã kích lẫn nhau – cái khó là người Việt nào cũng tài giỏi về lý luận, cái nào đúng sai chẳng ai còn biết.
Cho nên mới có câu chuyện vui về bốn người Mỹ - Tàu - Nhật - Việt ngồi tán gẫu trên bàn ăn:
- Người Mỹ nói họ sợ Tàu qua mặt vì việc gì cũng có số người đông như kiến ùa nhau vào làm.
- Người Tàu nói họ còn phải học Nhật vì mỗi người Nhật trọng lời hứa, nói đâu là làm đó.
- Người Nhật lắc đầu xin thua Việt Nam bởi người Việt nói một đàng làm một nẻo, chẳng ai còn biết đâu mà rờ.
Đoàn Hưng Quốc
Bài cũ: Toàn cảnh văn hóa giao thông chụp giựt
Người Việt lại hay châm biếm các dân tộc khác: xem thường người Tàu cho dù Trung Quốc đang chiếm lĩnh kinh tế và lấn chiếm biển Đông; cười dân Mỹ vì bên đó đi làm cực quá chớ không biết hưởng như ở Việt Nam.
Còn tại hải ngoại, câu nói đầu tiên suốt 30 năm là ra nước ngoài rồi phải đoàn kết lại lo cho cộng đồng và đất nước; ngay sau đó quay lại đã kích lẫn nhau – cái khó là người Việt nào cũng tài giỏi về lý luận, cái nào đúng sai chẳng ai còn biết.
Cho nên mới có câu chuyện vui về bốn người Mỹ - Tàu - Nhật - Việt ngồi tán gẫu trên bàn ăn:
- Người Mỹ nói họ sợ Tàu qua mặt vì việc gì cũng có số người đông như kiến ùa nhau vào làm.
- Người Tàu nói họ còn phải học Nhật vì mỗi người Nhật trọng lời hứa, nói đâu là làm đó.
- Người Nhật lắc đầu xin thua Việt Nam bởi người Việt nói một đàng làm một nẻo, chẳng ai còn biết đâu mà rờ.
Đoàn Hưng Quốc
Bài cũ: Toàn cảnh văn hóa giao thông chụp giựt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét