Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Truyền thuyết được biến thành quốc sử?

Chẳng biết truyền thuyết về các vua Hùng có cơ sở đến đâu, nhưng có lẽ đa số chúng ta không nghi ngờ rằng họ đã từng là những vị thủ lĩnh của dân Việt ta trên vùng đất được gọi là nước Văn Lang, với trung tâm ở Bạch Hạc, Phú Thọ (cho dù có thể là vào thời đó họ chưa được gọi là các vua Hùng, như một nhà nghiên cứu đã từng nói)
 Trên dưới ông nào cũng là vua Hùng, chẳng biết là Hùng thứ mấy?
Tuy nhiên, truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ với cái bọc trăm trứng là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Trên thế giới, chắc hẳn nhiều dân tộc có những truyền thuyết về nguồn gốc của dân tộc mình. Người Mông Cổ chẳng hạn, có truyền thuyết nói rằng dân tộc họ là con cháu của những người được sinh ra từ những cuộc phối ngẫu của một con sói đực xám và một con hươu cái trắng! Những truyền thuyết như vậy thường là hoang đường và hết sức ngây thơ. Chúng phản ảnh trình độ nhận thức của người thời cổ, chưa có tri thức khoa học, thậm chí hầu như chưa biết suy luận.
Thuở nhỏ đến trường, mỗi người Việt Nam ta cũng đều được học bài học về truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ. Học để biết, và đúng ra CHỈ ĐỂ BIẾT rằng trong kho tàng văn hóa cổ phong phú của dân tộc ta đã từng có những truyền thuyết như vậy. Chúng ngây thơ nhưng cũng thơ mộng và lãng mạn. Và kho tàng văn hóa đó là niềm tự hào của dân tộc ta.
Là một người bình thường, ai cũng hiểu như vậy. Chúng ta đã từng hiểu như vậy khi còn là những cô cậu học trò tiểu học.
Cựu chủ tịch Triết trong Lễ tổ Hùng vương năm 2009, kế bên là phó thủ Nhân
Nhưng những năm gần đây, người ta đang muốn dùng bộ máy nhà nước để áp đặt một cách hiểu khác về huyền thoại này. Họ bảo chúng ta, và con cháu chúng ta, rằng truyền thuyết đó là chuyện thật, rằng chúng ta, bắt đầu từ các vị vua Hùng, chính là con cháu của Lạc Long Quân và Âu Cơ. Và không chỉ người Kinh, tức người Việt, mà tất cả gần 60 dân tộc hiện đang sống trên dải đất Việt Nam, đều là con cháu của hai nhân vật truyền thuyết đó.
Một vị lãnh đạo rất cao cấp còn đăng đàn “dạy” cả nước rằng cả 87 triệu người Việt Nam ở trong nước hiện nay và mấy triệu Việt kiều ở nước ngoài đều sinh ra từ một cái bọc, rằng chúng ta phải từ hào vì “ít có nơi nào trên thế giới có CÁI ĐÓ lắm á”!!! Họ nói cứ như với những kẻ ngu si mông muội hay con nít mới lọt lòng! Và không chỉ nói, họ còn bày ra những trò “giỗ quốc tổ”, một nghi lễ quốc gia chính thức, cứ y như thật!
Chẳng lẽ họ không biết rằng một đứa con nít cũng có thể thắc mắc: vậy ra tổ tiên chúng ta đã từng loạn luân sao? Còn nếu không loạn luân, thì những người con của Lạc Long Quân và Âu Cơ phải kết hôn với những người không phải là con của hai vị đó, nghĩa là dân Việt ta không phải chỉ có một quốc tổ. Chúng ta còn là hậu duệ của những vị khác nữa mà vai trò chẳng kém gì Lạc Long Quân và Âu Cơ. Ngay các vua Hùng cũng đã phải mang cả dòng máu khác.
Đó là chưa kể đến sự vô lý, khi một con người (Lạc Long Quân) lại thuộc “giống rồng”, còn người kia (Âu Cơ) thuộc “giống tiên”! Chúng ta chỉ không có quyền thắc mắc, khi coi đó là huyền thoại, còn khi định biến chuyện đó thành quốc sử, để làm những nghi lễ thờ cúng mang tính chất quốc gia thì lại là chuyện khác.
Quý vị cũng nên nhớ rằng người Việt chúng ta không phải chỉ có truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ để “giải thích” nguồn gốc. Chúng ta còn có một truyền thuyết nữa, nói rằng có một bầy chim, loài hồng hạc, bay từ phương Bắc, khi đến đất ta thì dừng lại, hóa thành người và sinh sôi thành người Việt ta hiện nay. Chẳng lẽ chúng ta vừa là hậu duệ của rồng-tiên, vừa là con cháu của những người do hồng hạc hóa thành?
Không những thế, các dân tộc không phải người Kinh cũng từng có những huyền thoại riêng về nguồn gốc của họ. Và ngày nay, nhà cầm quyền đang cố xóa đi ký ức của họ về những huyền thoại đó, tức là xóa đi bản sắc văn hóa của các dân tộc này, và áp đặt huyền thoại Rồng-Tiên cho mọi dân tộc, để thực hiện những ý đồ chính trị.
Nhà cầm quyền ở nước nào thì cũng có những ý đồ chính trị. Chuyện đó thật bình thường. Nhưng cái kiểu cách biến chuyện hoang đường thành quốc sử, giống như lừa con nít chưa biết suy luận là gì thì thật quá nực cười. Tệ hại hơn nữa, người ta dùng những chuyện hoang đường đó làm cớ để chi những khoản tiền khổng lồ từ ngân sách nhà nước.
NGUYỄN TRẦN SÂM

1 nhận xét:

  1. Nghe nói ngày xưa, rất xưa, ở Lĩnh Nam có một chàng trai khỏe mạnh, khôi ngô, hào hoa phong nhã tên là Lạc Long Quân. Một hôm lên núi rong chơi, săn bắn, tình cờ gặp nàng Âu Cơ xinh đẹp, con gái một vị tù trưởng. Nhanh như chớp, trai tài gái sắc yêu nhau và lấy nhau. Trong đêm tân hôn, Âu Cơ cho chàng uống rượu ngâm sừng tê giác với củ sâm ngàn năm, chàng hỏi rượu gì mà vừa uống đã nghe sung, nàng nói rượu nầy uống vô để tăng nhanh nòi giống, vì xứ mình đất rộng người thưa. Quả nhiên, 9 tháng 10 ngày sau, nàng Âu Cơ đẻ ra cái bọc 100 trứng, trứng nào trứng nấy to như trứng đà điểu. Cứ lần lượt mỗi giây là một trướng khẻ mỏ, một chàng trai chui ra, vai u thịt bắp, 100 trứng, nở đủ trăm con ( có người nói chỉ nở 97 con, có 3 trứng không trống, lại có người nói có 3 trứng lưỡng tính, nở ra nửa trai nửa gái, thành BD sau nầy ).

    Hai người ăn ở với nhau một thời gian thì gây gổ lung tung. Lạc Long Quân suốt ngày lẻn vào rừng lấy trầm hương, săn tê giác, cốt ngà voi đem bán, còn Âu Cơ thì lẽn xuống biển lấy ngọc trai làm trang sức. Cuối cùng họ đâm đơn ra tòa ly dị. Tòa luận rằng, Lạc Long Quân là cốt rồng, còn Âu Cơ là cốt tiên nên ăn ở lâu dài vơi nhau không được. Cuối cùng tòa phán rằng: Chấp thuận cho hai người ly dị, con cái chia đôi, Lạc Long Quân mang 50 người con xuống biển.

    Năm ngoái, tình cờ hai người gặp nhau, ôm nhau khóc sướt mướt. Lạc Long Quân nói, tài nguyên biển bây giờ cạn kiệt, lại thêm bọn cướp biển lấn chiếm mấy quần đảo của ta. Không biết sắp tới ta sống thế nào đây. Hay là chúng ta tái hôn, ta lên rừng ở với nàng, ta hứa sẽ không lấy trầm hương, không săn tê giác, không cốt ngà voi nữa. Âu Cơ nói, rừng còn đâu nữa chàng ơi, lớp lâm tặc, lớp thủy điện, núi rừng thành đồi trọc hết rồi. Ngẫm nghĩ, Lạc Long Quân nói: Hay là, ta với nàng làm một chuyến đi thăm các con xem sao, ta nhớ chúng nó quá. Bốn ngàn năm rồi còn gì, ngày ta với nàng chia tay, con chúng ta chỉ có trăm đứa, bây giờ hơn tám mươi triệu đứa rồi.

    Một đàn con tổ chức đón tổ phụ tổ mẩu rất rình rang, chúng đi toàn lexus, Rolls-Royce, có đứa đi cả phi cơ ra đón, chúng khui rượu tây như nước, đứa nào cũng khoe mình giàu nhất trong dòng dõi rồng tiên. Tổ phụ tổ mẩu tỏ ra mừng lắm. Lạc Long Quân hỏi, các con làm gì mà giàu dữ vậy, dạ tụi con kinh doanh đất đai, Âu Cơ hỏi, kinh doanh đất đai, đất đâu mà kinh doanh, ăn cướp à ? Dạ không, đất của phụ mẩu để lại là đất chung của bá tánh, đâu có đứa nào được sở hữu riêng đâu à, tui con muốn lấy thì lấy. Lạc Long Quân gật gật. Các con tranh nhau nói, phụ mẩu về ở với tụi con, muốn bao nhiêu Resort dưới biển, trên rừng cũng có.

    Một năm sau, tức hai tháng trước, Lạc Long Quân và Âu Cơ trở về theo lời đề nghị của các con, nhưng không thấy đứa nào ra đón. Hỏi ra mới biết, bọn chúng bị vỡ nợ.
    VÕ LÃO NÔNG

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips