Ai có báo xé báo.
Ai có tivi tắt tivi.
Không có báo có tivi hãy dùng internet.
Ai có tivi tắt tivi.
Không có báo có tivi hãy dùng internet.
Tường
thuật vụ cướp đất tại Văn Giang, Hưng Yên (Blog Nguyễn Xuân Diện)
Video: Công an đánh dân
vô cớ (Youtube)
Video: Cưỡng chế
đất Văn Giang, hàng ngàn nông dân liều chết giữ đất (Youtube)
Dân
Văn Giang kể vụ cưỡng chế (BBC Vietnamese)
Cưỡng chế đất đai ở Hưng Yên: Ai đối đầu ai?Viết Lê Quân
Trả lờiXóaChính các chính quyền địa phương và hệ lụy tất yếu về hệ quả công xã của người dân đang làm mờ nhạt đáng kể những chỉ đạo của cá nhân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, kể từ thời điểm ông bắt đầu tỏ ra quan tâm đến vụ Tiên Lãng…
Những hình ảnh mới nhất về cuộc tổ chức cưỡng chế của chính quyền Hưng Yên đối với các hộ dân ở xã Xuân Quan, huyện Văn Giang vào ngày 24/4/2012 có lẽ không ít tính biểu dụ để người xem có thể tự hình dung ra những hình ảnh chưa xuất hiện, nhưng thật dễ dàng phát lộ vào một thời điểm nào đó.
Nếu trong các cuộc khiếu tố đông người gần đây ở Hà Nội, trong tay người dân khiếu kiện chỉ là đơn thư, biểu ngữ và cờ Tổ quốc, thì đối mặt với con số hàng ngàn cảnh sát cơ động được huy động một cách ráo riết và bài bản theo chiến thuật tác chiến một cách kinh ngạc, phần lớn người dân xã Xuân Quan lại mang theo bên mình họ hoặc cuốc xẻng, hoặc gậy gộc, hoặc lưỡi hái. Và dù chẳng có ai đi xe máy, nhưng nhiều người vẫn rất nghiêm túc tuân thủ luật giao thông đường bộ với mũ bảo hiểm – một kiểu “trang phục” không kém thua cảnh sát cơ động.
Để thực hiện chiến dịch cưỡng chế, lấy “đất sạch bóng dân” phục vụ cho dự án Khu đô thị – thương mại – du lịch Văn Giang (Ecopark), trong khi chưa hề giải thích những nghi vấn mà báo Người Cao Tuổi đã nêu về “Ra quyết định cưỡng chế trái luật”, UBND huyện Văn Giang đã dấn một bước sâu đậm hơn khi tiếp tục làm sâu sắc mối nghi ngờ đó...
Nhưng lần này, có lẽ rút kinh nghiệm thời sự từ vụ việc Đoàn Văn Vươn ở huyện Tiên Lãng (Hải Phòng), tỉnh Hưng Yên và huyện Văn Giang đã huy động một cách quy mô lực lượng cảnh sát cơ động và dân phòng. Một số nguồn tin cho hay còn có cả bộ đội tham gia, tuy không lộ diện rõ ràng như cảnh sát.
Trả lờiXóaTiếng súng AK đã vang lên, tuy chỉ bắn chỉ thiên. Nhưng lựu đạn cay bốc khói và dùi cui vung lên cũng đã quá đủ ấn tượng trên cánh đồng Xuân Quan…
Điều gì đang xảy ra vậy? Tiên Lãng chưa qua, Xuân Quan đã đến. Một lực lượng hùng hậu của cơ quan thi hành pháp luật lại đi bảo vệ cho một dự án tư nhân với nhiều khuất tất chưa được làm rõ? “Chi phí cưỡng chế” do ai gánh chịu – từ tiền ngân sách và do đó là tiền đóng thuế của nông dân, hay lại bởi cái gọi là “dịch vụ hỗ trợ thi công” của chủ đầu tư mà đã từng hiển hiện ở Cần Thơ?
Nhiều tiếng nói đầy phẫn nộ và phẫn uất bật lên từ những nông dân áo mộc “Các anh đi bảo vệ cho ai? Bảo vệ cho những kẻ cướp đất của cha mẹ các anh à?”, đã khiến cho một số cảnh sát và nhân viên an ninh dường như phải quay mặt đi.
Ai đang đối đầu ai? Những gốc rễ sâu xa và cay đắng nào đã khiến cho tình thế trở nên bi thiết đến mức như hiện nay? Thực tế mà chúng ta đang chứng kiến đã xảy ra không phải chỉ một lần trên đất nước này, không phải chỉ tại một địa phương. Nhưng những gì đã dẫn tới hệ quả, hay nói đúng hơn là hậu quả của ngày hôm nay, phải được bắt nguồn từ một quá khứ, vào lúc mà người nông dân không nhìn thấy tương lai.
Quá khứ như thế đã dẫn tới điều chắc chắn phải xảy ra là nhiều đoàn người rồng rắn, hết ngày này đến tháng nọ đội đơn trên đầu đi thưa kiện ở các cơ quan công quyền. Nhưng như cái cách con kiến kiện củ khoai, khi mà mọi việc trở nên không đi đến đâu, khi mà tình thế trở nên tuyệt vọng thì người dân chỉ còn độc một hy vọng cuối cùng: làm thế nào và bằng cách nào đó phải giữ cho được mảnh đất trồng cấy cuối cùng của gia đình mình. Bởi nếu rời khỏi hoặc bị buộc phải rời khỏi mảnh đất ấy, trong tay họ sẽ chỉ còn trơ trọi liềm hái và búa đục – những công cụ sản xuất sẽ chỉ còn một giá trị hoài niệm nào đó vào cái thời mà đồng tiền là vũ khí ghê rợn nhất.
Trả lờiXóaKhông biết có bao nhiêu cảnh sát trẻ tuổi và cấp trên của họ, những sỹ quan cảnh sát có tuổi và đã từng thấm trải với đời, thấm hiểu được tình cảnh trên? Những cảnh sát và dân phòng này, mà đa phần xuất thân từ tầng lớp bình dân và là con em của những gia đình nông dân, công nhân, không biết có thấm cảm được hoàn cảnh thấm đẫm nước mắt của cha mẹ, anh chị họ, hoặc những người mà hoàn cảnh mất đất thương tâm là một tiền lệ mà trước sau gì cũng dẫn dắt dây chuyền tới gia đình họ…
Họ đang phục vụ cho ai? Vụ việc Bạc Hy Lai ở Trung Quốc mới chỉ là khởi đầu cho con số 6 tỷ USD mà một nhân vật quyền cao chức trọng như vậy đã tuồn ra nước ngoài?
Với thực trạng tham nhũng đã ăn vào tận ruột từ nhiều năm qua, có thể không loại trừ những “Bạc Hy Lai ViệtNam”. Không thiếu gì những bài học mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải ám chỉ đến “sự tồn vong của chế độ”. Thế nhưng điều trớ trêu là nhiều chính quyền địa phương lại không rút ra được bài học xương máu nào về lòng dân, về câu chuyện nước nâng thuyền nhưng nước cũng có thể lật thuyền qua vụ việc Tiên Lãng.
Vài ba ngàn nông dân ra mặt phản ứng với chính quyền hoàn toàn không phải là một con số đáng coi thường. Nhất là khi những nông dân này lại đang chất chứa trong lòng một nung nấu giành giật cho được công lý và công bằng, cho quyền lợi mưu sinh thiết thân của họ và con cái họ.
Trong khi Trung Quốc phải nới tay với phạm trù dân chủ khiếu kiện từ trang sử Ô Khảm, thì ở Việt Nam lại chưa có một minh họa sinh động đến mức chết người như thế, và do đó các chính quyền địa phương vẫn chỉ tổng kết bài học Tiên Lãng như một thứ trật tự cần được áp đặt trở lại, hơn là một cái van tâm lý đã đến lúc phải được giãn dần để tránh cận cảnh bùng vỡ.
Trả lờiXóaDù sao, Ecopark ở Hưng Yên cũng có một tác dụng phụ là làm cho câu chuyện về cá nhân Đoàn Văn Vươn mau chóng trở nên lạc hậu, trong khi được thay thế bởi một hình ảnh sống động, chủ động và mang tính “công xã” hơn nhiều. Thật rõ ràng, con số hàng ngàn người biểu tình về đất đai ở Xuân Quan đã dễ dàng được nhân gấp vài ba lần từ sự tham gia tự nguyện của người dân Dương Nội của Hà Nội hay những địa phương khác. Vả lại, yếu tố công xã này chỉ thêm một lần nữa chứng minh cho sự lợi hại của phương pháp luận đấu tranh giai cấp bằng tập thể, và hơn nữa là một tập thể được tổ chức chặt chẽ.
Giờ đây, chính các chính quyền địa phương và hệ lụy tất yếu về hệ quả công xã của người dân đang làm mờ nhạt đáng kể những chỉ đạo của cá nhân Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, kể từ thời điểm ông bắt đầu tỏ ra quan tâm đến vụ Tiên Lãng. Cũng bởi, điều mà nhiều người thật sự âu lo cho hoàn cảnh ở đất nước ta là Tiên Lãng đã chỉ luôn mang tính tiền lệ.
Vụ việc cưỡng chế Ecopark chưa chấm dứt, nhưng đã có thể hình dung được hậu quả của nó: khi những người nông dân đã không còn quá quan tâm đến hậu quả xung đột với lực lượng cưỡng chế hay hậu quả pháp lý trước tòa án các cấp đối với bản thân họ, hậu quả xã hội và cả hậu quả chính trị sẽ khủng khiếp như thế nào trong tương lai không xa nữa?
Viết Lê Quân
Nguồn:
http://anhbasam.wordpress.com/2012/04/26/927-cuong-che-dat-dai-o-hung-yen-ai-doi-dau-ai/#more-54426
KTS Trần Thanh Vân đã nói
Trả lờiXóa26/04/2012 lúc 11:32
Một con chó giữa chợ đông người nhe răng, trợn mắt xông vào giằng xé với những con chó khác để cướp miếng xương của ai đó quăng ra.
Cuộc tranh chấp chốc lát đó rất khốc liệt.
Con chó nào hung tợn nhất, con đó được miếng xương.
Nó ngoạm chặt khúc xương, lao ra như tên bắn.
Đến một chỗ vắng người, nó phùng mang trợn mắt nhai nhồm nhoàm rồi nuốt khúc xương đó vào bụng.
Thế là xong. Nghỉ ngơi một lát, con chó len lén quay lại chợ.
Chợ đã vãn người. Những miếng mồi nho nhỏ đã bị lũ chó khác nhặt hết. Nó thui thui thủi ra đường dòm ngó xem xem đâu đó lại có khúc xương rơi.
Lũ người bất nhân cướp đất ở Văn Giang.
Chúng huy động hàng ngàn công an với dùi cui, hơi cay, gậy gộc, rồi cho xe ủi xông vào những người dân tay không.
Chẳng khó khăn gì, chỉ một buổi sáng chúng làm chủ cánh đồng bờ xôi ruộng mật, nguồn sống ngàn đời của người nông dân.
Lũ người lang sói này cướp đất để làm gì nhỉ?
Để bán, kiếm tiền.
Bán cho ai?
Bán cho kẻ có tiền.
Ai là kẻ có tiền?
Một lũ ăn cướp khác.
Bao giờ thì bán được?
Không biết
Chẳng khó khăn gì, mọi người đều hiểu: Ecopark với 500 ha đất và hơn 8 tỷ USD là cái bánh vẽ cực lớn, nhưng bao giờ nó thành sự thật? Chẳng ai biết.
Chín năm trước, khi cái bánh vẽ bắt đầu được vẽ ra rồi Việt Hưng VIHAJICO được thành lập với 7,8 thành viên, thì Đào Ngọc Thanh nổi lên như một người hùng.
Là một sinh viên xuất sắc học ĐHXD, con một ông liệt sĩ thời KC chống Pháp. Đào Ngọc Thanh học giỏi và được đưa đi đào tạo thêm về khoa học cơ bản để trở thành một hạt giống đỏ.
Sớm nhìn ra sự trì trệ của chế độ bao cấp. ĐNT tự bung ra từ đầu những năm 90 và đã sớm khẳng định được mình và trở thành TGĐ Vihajico có số cổ phần lớn nhất.
Nhưng mọi thứ đều có giá của nó: Căn bệnh quái ác đã tiêu của anh ta hàng trăm ngàn USD mỗi năm để thay máu và kéo dài sự sống, cộng thêm tình trạng BĐS đóng băng khiến ECOPARK gần như đắp chiếu nằm im.
Rồi đúng dịp 1000 năm Thăng Long thì VietCapital nhẩy vào mua cổ phần.
Sư xuất hiện như một vị cứu tinh này có giúp Vihajico kéo dài cuộc sống không?
Có. Có đấy.
Cho nên cuộc cưỡng chế hôm rồi mới ngoạn mục như thế.
Nhưng cưỡng chế thành công rồi thì sao? Bao giờ tiền bạc lại bay về đầy túi tham của họ nhỉ?Bao giờ thì giới lãnh đạo mới mắc bệnh ung thư nhỉ?
Kinh doanh thì cần TIỀN và cần TÀI cần ĐỨC.
Chỉ có bọn ăn cướp thì mới cần QUYỀN và TIỀN thôi.
Kinh doanh không cần QUYỀN đâu.
Hãy nhớ lấy
Lại phải hỏi ông Trời. Chỉ có ông Trời mới soi xét hết
Nguồn:
http://anhbasam.wordpress.com/2012/04/26/927-cuong-che-dat-dai-o-hung-yen-ai-doi-dau-ai/#more-54426
ĐOÀN NAM SINH đã nói
Trả lờiXóa26/04/2012 lúc 11:12
Cái gì, động cơ nào đã dẫn đến những sự việc thất nhân tâm ở Xuân Quan vừa qua ? Chúng ta phải đô thị hóa, phải xây dựng đất nước hiện đại giàu đẹp là điều mọi người mong muốn. Nhưng con đường sẽ phải đi qua cần tránh những đổ vỡ, thương tâm gây những oán hận trong lòng dân là điều cần chú ý nhất.
Ai chẳng biết nhà cầm quyền có đủ khả năng lực lượng để dẹp sạch một huyện, thậm chí một tỉnh phản loạn. Nhưng ở đây chỉ là mấy trăm nông hộ, sao không chọn cách giải quyết êm thấm hơn là cưỡng chế bằng lực lượng vũ trang nhân dân. Trái khói trái cay, đạn thẳng dùi cui và cơ bắp hung hãn đã ra đồng, xe bít bùng đã bắt nhốt tại chỗ hàng chục người chưa kể đã đánh tỉa từng nhà trước đó.
Huyện xã cũng đã họp hành với dân, với đảng viên cơ sở để “đả thông tư tưởng” bao lần, nhưng rốt cuộc là cưỡng chế. Chỉ vì đền bù khoảng 1triệu đồng một mét vuông mà thông tin dự kiến bán ra 60 lần hơn sau khi thực hiện hạ tầng. Chỉ vì đây không phải là công trình an ninh quốc phòng mà chỉ là dự án đô thị cấp cao Ecopark do một công ty tư nhân đứng ra đầu tư thực hiện. Hơn nữa, người dân biết thừa thông tin có một sức mạnh đỡ lưng, xa gần là trưởng nữ của Thủ tướng với quỹ Bản Việt.
Đành rằng làm ăn thì phải có lãi, nhưng vì sao không dám minh bạch ra để cho dân chúng biết lời lãi tới đâu và phần bánh họ nhận có tương xứng không. Được như vậy thì sẽ chẳng có điều gì đáng nói. Đành rằng trong làm ăn phải kín tiếng kiệm lời, nhưng chả nhẽ không trình bày được chuyện phải không với người dân sao ?
Sự mất dân chủ, thiếu công khai minh bạch, phân phối nguồn lợi bất công,…đã dẫn đến hành động bất nhân, làm mất đi vai trò đại diện cho dân của các đại biểu, mất đi diện mạo vì dân của chính quyền, xóa nhòa hình ảnh lực lượng vũ trang nhân dân từ dân mà ra và Đảng cầm quyền vừa là kẻ đồng phạm vừa là người tổ chức để các tập đoàn tư lợi thao túng xã hội tận trên nóc nhà- Trung ương thần kinh.
“Lãnh đạo” dựa vào luận cứ khoa học đề ra đường lối, thì phải thấy rõ con đường đi trong tim con người, trong tim của xã hội đều phải đi qua dạ dày. Thế nhưng những sự việc làm đau lòng người bị hại, làm ray rứt lương tâm đồng bào trong cả nước và trên thế giới sao lại không gợi ra cho nhà đương cục thấy sự hiểm nguy khi dân bất an; cho nhà kiến thiết đường lối chính sách thấy việc cần làm cho dân an; và những người chịu trách nhiệm cao nhất phải thấy rõ tương lai cũng như đường hướng, phương cách tiến tới mục tiêu lý tưởng của Đảng mình.
Sự việc ở Đông Quan có thể chốt lại trong một câu: Đảng đã tự rời xa nhân dân, phản trắc với bà mẹ đã đẻ đau mang nặng ra mình.
Nguồn: Như trên.
Đặt mình trong vị trí người dân Văn Giang
Trả lờiXóaNhà báo Huy Đức
26-04-2012
Chính quyền Hưng Yên nói họ đã không sai khi tổ chức cưỡng chế 70 hecta đất của 160 hộ dân Văn Giang. Chưa có cơ sở để tin rằng Thủ tướng sẽ nói quyết định này của Hưng Yên là sai như ông đã làm với chính quyền Hải Phòng. Nhưng, cho dù bên thua trận là nhân dân thì hình ảnh hàng ngàn cảnh sát chống bạo động, “khiên-giáo” tua tủa, đối đầu với vài trăm nông dân cuốc xẻng trong tay không chỉ phản ánh mối quan hệ Chính quyền – Nhân dân hiện nay mà còn có tính dự báo không thể nào xem thường được.
Làm luật cũng là Chính quyền, giải thích luật cũng là Chính quyền, chỉ có người dân là thiệt. Kể từ năm 1993, Luật Đất đai theo tinh thần Hiến pháp 1992 đã được sửa đổi 5 lần. Chỉ riêng các điều khoản thu hồi, nếu như từng được quy định khá chặt chẽ trong Luật 1993, đã trở nên rắc rối và dễ bị lũng đoạn hơn trong Luật 2003.
Điều 27, Luật Đất đai 1993, quy định rằng: “Trong trường hợp thật cần thiết, Nhà nước thu hồi đất đang sử dụng của người sử dụng đất để sử dụng vào mục đích quốc phòng, an ninh, lợi ích quốc gia, lợi ích công cộng thì người bị thu hồi đất được đền bù thiệt hại”. Điều Luật tiếp theo còn đưa ra những điều kiện ràng buộc nhằm tránh sự lạm dụng của Chính quyền. Luật sửa đổi 1998 gần như giữ nguyên tinh thần này. Nhưng, đây là thời điểm mà các đại gia bắt đầu phất lên nhờ đất. Tiến trình ban hành chính sách bắt đầu có sự can dự của các nhóm đặc lợi, đặc quyền.
Luật Đất đai 2003 đã đặt rất nhiều rủi ro lên người dân khi điều chỉnh mối quan hệ này thành một chương gọi là Mục 3. Trong phần “Thu hồi đất”, Luật gần như đã đặt những mục tiêu cao cả như “lợi ích quốc gia” ngang hàng với “lợi ích của các đại gia”. Điều 39 định nghĩa những “lợi ích quốc gia” chủ yếu là những “dự án đầu tư có nhu cầu sử dụng đất phù hợp với quy hoạch, kế hoạch sử dụng đất được cơ quan nhà nước có thẩm quyền xét duyệt”. Dự án Ecopark đã được Thủ tướng phê duyệt, nếu chiểu theo Luật 2003, việc nông dân Văn Giang không chịu bị thu hồi nên bị cưỡng chế là hoàn toàn phù hợp với Điều 39.
Việt Nam không có một tối cao pháp viện để nói rằng Luật 2003 ở những điều khoản nói trên đã vi Hiến; Việt Nam cũng không có tư pháp độc lập để nông dân có thể kiện các quyết định của chính quyền. Chỉ vì không có niềm tin Hệ thống có thể mang công lý đến cho mình mà gia đình anh Đoàn Văn Vươn, hôm 5-1-2012, và 160 hộ dân Văn Giang, hôm 24-4-2012, phải chọn hình thức kháng cự chịu nhiều rủi ro như thế.
Trả lờiXóaCho dù “đất đai thuộc sở hữu toàn dân”, người dân chỉ có các quyền của người sử dụng. Nhưng, sở dĩ ai cũng gắn bó với mảnh đất mà mình đang cắm dùi là bởi: Đất ấy không phải được giao không từ quỹ đất công như những quan chức có đặc quyền, đặc lợi; Đất ấy họ đã phải mua bằng tiền; Đất ấy họ phải tạo lập bằng nước mắt, mồ hôi; Đất ấy là của ông cha để lại.
Không thể nói một thứ có thể quy đổi thành tiền mà không phải là tài sản. Không thể bỗng dưng một khối tài sản có khi phải đánh đổi cả cuộc đời lại có thể bị thu hồi. Không thể nhìn đất ấy đang làm lợi cho các đại gia qua quyết định hành chính của một cấp chính quyền, thường chỉ là, hàng huyện.
Đất đai của các doanh nghiệp, của nông dân, vì thế, phải được coi là “tài sản hợp pháp của cá nhân, tổ chức”. Trong bài “Ba khâu Đột phá của Thủ tướng” * tôi có đề nghị đa sở hữu hóa đất đai, công nhận quyền sở hữu đã có trên thực tế của người dân. Nhưng, sau gần một năm, tôi nghĩ là, những người lạc quan chính trị nhất cũng không còn hy vọng ấy. Cho dù chưa có những thay đổi về mặt ngôn từ thì việc tuân thủ Hiến pháp 1992 là điều không nên bàn cãi. Điều 18 Hiến pháp 1992, nói: “Nhà nước giao đất cho các tổ chức và cá nhân sử dụng ổn định lâu dài”. Nghĩa là việc giao đất cho dân là vô thời hạn. Khi bình luận về các điều khoản quy định thời hạn giao đất, chính một trong những tác giả chính của Luật Đất đai 1993, ông Tôn Gia Huyên, cũng cho rằng, Luật đã có “một bước lùi so với Hiến pháp”.
Hiến pháp đã cho “chuyển quyền sử dụng” có nghĩa là công nhận quyền ấy như một tài sản của người dân. Nghĩa là, thay vì “thu hồi đất” như các quy định trong Luật Đất đai, “trong trường hợp thật cần thiết vì lý do quốc phòng, an ninh và vì lợi ích quốc gia”, Nhà nước nên chiểu theo Điều 23 của Hiến pháp mà “trưng mua, trưng dụng”. Luật trưng mua – trưng dụng cũng nên định nghĩa minh bạch “lợi ích quốc gia” để phân biệt với “lợi ích của các đại gia”. Và khi trưng mua thì nên lấy giá giao dịch trên thực tế chứ không phải là giá hành chánh được nghĩ ra trong các phòng máy lạnh.
Với những dự án lớn, đụng chạm xã hội, như Ecopark, cho dù là tư nhân đầu tư, thì cũng nên đòi phải minh bạch trong từng bước đi. Phải buộc kiểm toán để thấy rằng, đất đai của nông dân chiếm bao nhiêu phần trăm trong tổng vốn đầu tư và mời nông dân tham gia bằng cách góp vốn và chia lãi theo tỉ lệ vốn bằng quyền sử dụng đất.
Vì sao trong trường hợp vì lý do quốc phòng, an ninh và lợi ích quốc gia mà Hiến pháp vẫn yêu cầu phải trưng mua theo giá thị trường? Vì sao các nhà nước của dân vẫn đền bù thỏa đáng cho các trường hợp rủi ro ví dụ như bồi thường cho ai đó đang đi dưới hè đường bị một cành cây rơi trúng. Cái cành cây ấy, mọc ở ven đường, mang lại phúc lợi bóng mát cho hàng vạn con người nên khi nó gãy không thể để một người chịu thiệt.
Trả lờiXóaNgười dân Văn Giang không chống lại dự án Ecopark, người dân chỉ không đồng ý với giá và cách mà Chính quyền đền bù. Nếu con số 90% nông dân Văn Giang đã nhận đền bù là đúng thì cũng không thể coi 10% phản ứng là sai. Trước anh Đoàn Văn Vươn đã có những người cam chịu lệnh thu hồi đất của chính quyền Tiên Lãng.
Đừng nghĩ những người chân lấm tay bùn không biết tính toán. Đừng nghĩ nông dân không biết xót xa khi nhận chưa tới 150 nghìn đồng/ m2 rồi nhìn đất của họ được đem bán với giá hàng chục triệu đồng. Chính quyền nói, “chỉ có 30% diện tích được phục vụ vào mục đích kinh doanh, tức là phần chủ đầu tư làm nhà để bán, còn lại là diện tích đất dành cho phát triển giao thông, công trình phúc lợi, cây xanh”. Tất nhiên phải có phần hạ tầng và cây xanh này thì người ta mới đến Ecopark mua nhà. Nhưng, cho dù nó thực sự là phúc lợi thì cũng không thể đòi hỏi 1.500 hộ dân ở Văn Giang phải chịu thiệt cho các đại gia đến hưởng.
Sáng 17-4-2009, khi bị cưỡng chế thu hồi đất, chính người thân của Thủ tướng đương nhiệm cũng đã kháng cự *. Cho dù 185 hecta đất cao su mà những người này có được ở huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, nhẹ nhàng hơn cách mà thường dân có được vài nghìn mét ruộng nương. Đất ấy họ được địa phương bán với giá bình quân 50 triệu/ hecta và sau đó khi thu hồi lại, Bình Dương đã đền bù mỗi hecta gần một tỉ. Tôi nhắc lại điều này chi để đề nghị tất cả ai quan tâm nên đặt mình trong vị trí của người dân Văn Giang. Từ các quan chức ra lệnh cho đến những cảnh sát đã đánh vào đầu dân đều phải nghĩ đến ngày đất đai của nhà mình bị Chính quyền cưỡng chế.
Đừng nghĩ Đoàn Văn Vươn hay Văn Giang là đơn lẻ. Không nên coi một chính sách luôn giữ kỷ lục trên dưới 80% tổng số người khiếu kiện trong suốt hơn 20 năm qua là không có gì sai. Cho dù quyết tâm cưỡng chế 160 hộ dân ở Văn Giang có thể chỉ vì lợi ích của một số cá nhân; có thể sau thất bại trong vụ Đoàn Văn Vươn, Chính quyền muốn cứng rắn để dập tắt khát vọng đòi đất của những nông dân muốn noi gương anh Vươn. Thì, hình ảnh cuộc cưỡng chế hôm 24-4-2012 đã trở thành một vết nhơ trong lịch sử.
Một chế độ luôn lo sợ mất ổn định không nên nuôi dưỡng quá nhiều những mầm mống đang làm mất ổn định. Một chế độ rất sợ các thế lực thù địch không nên tạo quá nhiều thù địch ngay chính trong lòng mình. Đất nước này tao loạn quá nhiều rồi, hơn ai hết người dân cũng cần ổn định.
H.Đ.
Nguồn: Osin Facebook