Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

Cướp

3 nhận xét:

  1. Tối qua có cuộc ra mắt sách của nhà văn Dương Tường tại Sài Gòn. Chuyện thế quái nào lại chỉ quanh chuyện Chu Hảo bị kỉ luật và thông tin mới nhất từ bọ Lập nghe lóm được là nhà văn Nguyên Ngọc tuyên bố bỏ đảng.
    Tin bay quá lẹ, điện thoại lão râu tóc dài nhất cánh văn chương Phạm Xuân Nguyên rú, đài phương tây phỏng vấn Nguyên về tin Nguyên Ngọc bỏ đảng. Chuyện lại càng xôm.
    Huy Đức bảo quyết định kỉ luật Chu Hảo là rất vô chính trị. Đỗ Trung Quân ỏn ẻn: bác Nguyên và bác Văn liệu có theo chân bác Nguyên Ngọc không?
    Cựu chủ tịch Hội NV Hà Nội điệu đàng vểnh râu, hất tóc: tôi làm gì tôi thích, sao lại phải theo chân ai? Nhà văn Trần Đĩnh tác giả Đèn Cù từng bị khai trừ đảng bảo: thằng Văn bị đảng chê có kết nạp đảng hồi nào đâu mà bảo nó ra đảng?
    Huy Đức chen ngang ngay: 99% dân nước mình đều tin gã Văn là đảng viên. Nói xong, Huy Đức hô hô cười khoái trá vì câu chọc ngoáy này.
    Nhà thơ Nguyễn Duy người vừa đặt cái ống thứ 5 trong tim nói toáng: bây giờ thằng Văn xin vào đảng mới hay đấy.
    Gã trịnh trọng phát biểu:
    Thưa các đồng chí vẫn là đảng viên, đã bị đuổi khỏi đảng hoặc bị đảng chê, tôi tuyên bố xin vào đảng từ giờ phút này.
    Đỗ Trung Quân trịnh trọng đứng dậy: thưa các đồng chí, nếu đồng chí gã xin vô đảng thì tôi, Đỗ Trung Quân cũng xin vô đảng.
    Hoạ sĩ Nguyễn Thị Hiền đang tâm sự với hoạ sĩ Nguyễn Quân và hoạ sĩ Thanh Bình lớ ngớ hỏi: hả đảng nào?
    Gã giật mình hỏi lại Quân: đảng nào nhể?
    Quân giật mình hỏi : Bọ Lập, đảng nào nhể?
    Bọ Lập xoa xoa cái đầu trọc ngơ ngơ cười: tuỳ chúng mày, miễn không phải đảng... cướp là được.
    LƯU TRỌNG VĂN

    Trả lờiXóa
  2. Đảng “không gạt bà con đâu”! Đảng “chẳng bao giờ” gạt. Đảng chỉ ăn cướp. Cướp từ lịch sử đến hiện tại, từ trong Hiến pháp đến thực tế. Xin đừng nói tôi lại “trở nên cực đoan”. Đừng nói những người dân mất đất trở nên cực đoan nếu họ làm điều gì “cực đoan”, một khi mà chính quyền không ngưng những hành động cực đoan.

    “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân nhưng nhà nước quản lý” – không có gì mỉa mai khôi hài ra nước mắt bằng cái gọi là “luật” này. Tôi đang đọc lại một đống sách về cộng sản, kể cả những quyển của thế hệ cộng sản “nòi” trong đó có hồi ký Trần Văn Giàu. Càng đọc chỉ càng củng cố một xác tín rằng đảng cộng sản “quang vinh” muôn năm vẫn là một tổ chức cầm quyền muôn năm ăn cướp của dân, từ “cướp” lịch sử, cướp chính quyền, cướp đất, cướp quyền con người, đến cướp tự do…

    Càng đọc nhiều càng thấy sẽ là rất cả tin khi “tin tưởng” vào cái gọi là cuộc chiến chống tham nhũng đang xảy ra. Cuộc chiến thanh trừng băng đảng chẳng đem lại tín hiệu gì cho tương lai đất nước, một khi điều 4 Hiến pháp còn chưa bỏ, khi tù nhân lương tâm chưa được thả, khi tự do báo chí còn bị kiềm kẹp, khi quyền sở hữu đất đai của người dân vẫn còn bị “nhà nước quản lý”.

    Trong khi hàng trăm người dân Thủ Thiêm chưa biết ăn ở nơi đâu để đón Tết, như hàng chục năm qua, thì hàng trăm người dân Lộc Hưng (Tân Bình) lại đang kêu gào thảm thiết trước cảnh nhà cửa bị đập phá tan tành và sẽ đối mặt với cảnh không nhà không cửa trong nhiều năm sắp tới.

    Ai tin Trọng nhưng tôi thì không. Ai tin chế độ này có thể cải đổi nhưng tôi không bao giờ. Ai đang cố làm cho tôi tin Trọng làm tất cả chỉ vì tương lai đất nước thì tôi càng thấy tôi cần tránh thật xa những kẻ đó.

    Đừng nói tôi cực đoan khi mà chính quyền này chưa bao giờ ngưng cực đoan và ngưng tàn ác với đồng bào mình.
    MẠNH KIM

    Trả lờiXóa
  3. Trước khi bị kỉ luật, từ ông Lê Thanh Hải đến hàng chục cấp dưới của ông ở thành phố Hồ Chí Minh, đều nói như thánh về sự liêm khiết, về tận trung tận hiếu với đất nước, về sự chuyên cần trong việc học tập đạo đức lối sống Hồ Chí Minh, về gần dân, thân dân, vì dân…

    Không ít lời của các ông nhanh chóng thành tít một bài báo, thành khẩu hiệu, kiểu như khuôn vàng thước ngọc, để dạy dân. Nhưng rồi khi tội lỗi của các ông bị phanh phui, thiên hạ mới ngộ ra, đó đều là lời của lũ quan tham, những kẻ chuyên hành nghề cướp bóc táng tận nhất.

    Khi chưa vào tù vì đút túi ba triệu Mỹ kim tiền hối lộ (thiên hạ còn lâu mới tin chỉ có ba triệu), ông Nguyễn Bắc Son, với vẻ mặt của một cán bộ hết lòng phụng sự tổ quốc, đã đăng đàn nghiêm khắc cảnh báo những kẻ lên mạng xã hội nói xấu lãnh đạo (trong đó có ông) và đòi trừng trị nghiêm khắc những kẻ như vậy. Rồi thiên hạ cũng được thấy, tại thời điểm ông phát biểu những lời đe dọa ấy, ông đã xấu và đáng kinh tởm đến mức không ngôn từ nào diễn tả nổi một phần sự nhơ nhuốc của ông.

    Ông Trương Minh Tuấn, được tiếng “con nhà gia giáo” thì “khiêm tốn” hơn khi chỉ lấy có 200.000 Mỹ kim vì cứ nghĩ đó là quà mừng lên chức? (cũng không ai tin con số này) Và có lẽ còn chút ý thức về liêm sỉ nên ông chỉ dạy chung chung các nhà báo cảnh giác với diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch, chống tự chuyển hóa…mà không lên mặt đạo đức như các bậc đàn anh. Liệu còn thế lực thù địch nào có khả năng tàn phá đất nước này hơn bản thân ông?

    Mấy tướng cướp trưởng thành từ ngành công an, khi bị tuyên án tù thì còn diễn kinh hơn. Ông nào cũng áp tay lên ngực, nước mắt lưng tròng thề bồi thống thiết là trong tim các ông chỉ có dòng máu cộng sản tuôn chảy, luôn một lòng một dạ theo đảng… phục vụ nhân dân!

    Đám quan đầu tỉnh của Đà Nẵng, trước khi bị móc họng nôn ra không biết bao nhiêu là nhà công vụ và đất, toàn cướp của người nghèo, các ông đều được biết đến (qua những lời phát biểu) như những cán bộ đạo đức sáng ngời.

    Một vài đại quan được quỷ thương móc hầu kéo về trả Diêm vương trước khi lộ ra chân tướng là những kẻ đạo đức giả lớn nhất kể từ thời các vua Hùng lập nước!

    Mới nhất là trường hợp ông Nguyễn Đức Chung. Báo chí lần này, chắc được bật đèn xanh, nói toạc ra những liên quan của ông đến ba vụ án, toàn loại động trời. Đã cho báo chí nói ra như vậy, hẳn tội của ông Chung chỉ còn đang cân nhắc nên công bố ở mức nào thôi (nói như một tướng công an về hưu sau khi tòa tuyên vụ ông Son và ông Tuấn).

    Thế mà trước đó, chỉ cách chục ngày, tại đại hội đảng bộ huyện Thạch Thất và quận Đống Đa, ông vẫn nói như thể ông là một tấm gương mẫu mực về đạo đức. Ai muốn đọc cụ thể những lời vàng ngọc của ông Chung thì vào link sau đây.

    Hóa ra thà cứ vô đạo đức, thà cứ nói toẹt ra mình là cẩu quan, những thứ như đảng điếc, tổ quốc tổ kiếc, nhân dân nhân diếc… chỉ là cái mỏ quyền lực và tiền bạc để mình bóc càng nhiều càng tốt, rằng mình làm quan mục đích cao nhất, lý tưởng thiêng liêng nhất là vơ vét, vơ vét và vơ vét… còn có chỗ đáng trọng hơn những kẻ đạo đức giả, miệng nói như thánh nhưng “ăn của dân không chừa một thứ gì”.

    Không phải vô cớ mà trong các tôn giáo, lũ đạo đức giả luôn bị khinh ghét nhất. Bởi những tên kẻ cướp dù sao vẫn là người, trong khi bọn đạo đức giả thì còn thua xa cả súc sinh.

    Không biết giáo sư Trọng có đồng ý với tôi ở quan điểm này?
    TẠ DUY ANH

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips