1- Những gì Trung Quốc đã và
đang làm với Việt Nam trên biển Đông về bản chất và cung cách cũng không khác
mấy với những gì nhà cầm quyền Việt Nam làm với dân chúng của mình ở trong đất
liền lâu nay. Cùng ngỗ ngược luôn cho mình là cha thiên hạ, coi trời bằng vung,
một mình một chợ, ức hiếp người ngay, chà đạp kẻ yếu... Trung Quốc nổ súng
chiếm, đảo, biển Việt Nam, đánh đập ngư dân Việt, cắt cáp tàu thăm dò Việt, đe
nẹt các công ty nước ngoài muốn kết hợp với công ty Việt, kéo dàn khoan, đâm
hỏng nhiều tàu, gây thương tích cho các lực lượng bám biển… của Việt Nam.
Dân oan Việt Nam
đang bị ai bịt mồm, cướp đất phải hàng
hàng lớp lớp kêu cầu khiếu kiện, bị đánh
đập, tù tội, triệt đường sống vì chỉ lên
tiếng đòi quyền làm người cho ra con
người. Mượn lời ông Thủ tướng “Những gì
mà Trung Quốc đang làm khác rất xa những
gì mà Trung Quốc nói” mọi người Việt có
nhận thức và trải nghiệm đều thấy rằng
những gì mà ĐCSVN làm cũng thật khác rất
xa những gì mà đảng nói.
2- Nhà cầm quyền
Việt Nam hôm nay đang thể hiện sự kém
cỏi và bất lực của họ trước kẻ thù.
Không cảnh tỉnh, sớm nắm bắt được ý đồ
chiến lược của địch. Ngay cả khi giặc lù
lù trong sân nhà cũng không dám ra tay
diệt giặc. Đâu rồi cái tinh thần “còn
cái lai quần cũng đánh”? Kẻ cướp vẫn
ngày càng nghêng ngang đi lại và thao
túng. Về mặt chiến lược TQ lại tạm
thắng. Nhà cầm quyền VN hôm nay hành xử
không khác gì một anh chồng hèn và bạc
nhược, lăng quăng, xin xỏ lòng tốt của
chính kẻ tình địch cắm sừng lên đầu
mình.
3- Việt Nam cùng
với giàn lãnh đạo yếu kém hiện nay đang
tự mình làm mình mất giá. Với vị thế của
mình, trong cả hơn tháng qua đáng phải
có những động tác mạnh mẽ hơn. Chỉ có
kiện hay không mà còn thập thò mãi nói
gì đến đánh đấm. Nói gì đến ra tối hậu
thư buộc TQ phải rút. Việt Nam nếu không
tác động nổi Ấn Độ để chặn các tầu dầu
của Trung Quốc từ Trung Đông về qua ngả
Ấn Độ Dương hay tác động Philippines
cùng khoá biển Đông thì ít nhất cũng
phải cố tạo được căng thẳng quốc tế ở
vùng biển Việt Nam có thực lực. Với cuộc
xâm lược bằng các lực lượng quân sự trá
hình của TQ khi TQ “quyết tâm cướp nước
ta một lần nữa” Việt Nam cần tính cả tới
đòn quân sự phủ đầu. Cái giàn khoan này
không quá một vài quả tên lửa tầm gần.
TQ sẽ phải lưỡng lự và ở vào thế cùng
gây chiến với hàng loạt nước khác khi TQ
trả đũa vào các công ty liên doanh dầu
khí của Việt Nam. Ít nhất khi tình hình
chớm căng lên sẽ rung lắc toàn bộ các
thị trường tài chính, dầu hoả, bảo hiểm,
bất động sản, đầu tư… của TQ. Ai cũng
biết rằng trong cuộc chiến này sẽ không
có kẻ chiến thắng. Nhưng kẻ mất nhiều
hơn sẽ là TQ. Chỉ riêng cuộc chiến tâm
lý thị trường thôi sẽ khiến nền kinh tế
nhiều ngàn tỷ $ vì rúng động sẽ thiệt
hại gấp nhiều lần nền kinh tế hơn $100
tỷ. Sự đổ nát của Hà Nội, Sài Gòn là
không ai muốn, nhưng nếu là nước cờ cuối
thì tổng thiệt hại cũng không thể so với
sự tan nát của Hồng Kong, Macau, Quảng
Đông, Thượng Hải... Và đó là điều có thể
khiến những cái đầu nóng nhất ở Trung
Nam Hải phải nguội lạnh lại.
4- Đại trà trong
người Việt Nam hôm nay lưu thông một tư
duy dễ dãi. Một ông thủ tướng có thành
tích làm cho quốc gia ngày càng lún sâu,
phụ thuộc nặng nề vào TQ, kinh tế be
bét, tham nhũng vô độ nhưng chỉ cần nói
một câu có dũng khí là được gần như cả
nước tung hô và ủng hộ. Thành tích của
ông thủ tướng cho đến giờ là nói được
rất nhiều cái hay, đáng lưu ý, nhưng làm
thì còn thật nhiều cái dở. Không ai có
thể phủ nhận rằng ông cũng có thể thay
đổi để thành một lãnh đạo tầm vóc hơn
nhưng cái quan trọng hơn là chính mỗi
người Việt cũng cần tự thay đổi để nhận
chân các vấn đề, đừng hi vọng một cách
dễ dãi để rồi lại sớm gánh thất vọng ê
chề. Tính cách nào thì có số phận ấy.
Một lần nữa người Việt cần hỏi chính
mình là sao chúng ta có một số phận
nghiệt ngã như vậy. Một dân tộc mạnh là
phải gồm một tổng thể những công dân
mạnh mẽ chứ không phải chỉ trông chờ vào
một lãnh tụ lớn.
5- Lớp người theo
đuổi lý tưởng cộng sản như Hồ Chí Minh,
Trần Phú, Lê Hồng Phong,… để giải phóng
đất nước và phát triển dân tộc có thể
được lịch sử biện minh là do tầm nhìn
chiến lược hạn chế nên đã chọn sai đường
đi và đặt cược số phận dân tộc vào nhầm
bên thua cuộc. Tuy nhiên từ năm 1986 một
người giáo điều như Trường Chinh cũng đã
choàng tỉnh và bước chân vào con đường
đổi mới. Ngày nay không ai còn hồ nghi
gì về sự hung bạo của chủ nghĩa đại Hán
hay sự bế tắc của chủ nghĩa cộng sản mà
ĐCSVN còn bám vào đó thì họ, bằng một
cách không thể rõ ràng hơn, đã tự chứng
minh là những kẻ phản bội lại quyền lợi
dân tộc với đầy đủ ý thức và chủ đích.
6- Nhìn ông tổng
“lú” ngậm hột thị về chuyện TQ cả hơn
tháng nay, hay sự im lìm qua cả một hội
nghị trung ương đảng mới thấy sinh khí
trong thượng tầng của đảng hôm nay thảm
hại chừng nào. Chỉ có thể hiểu rằng TQ
đang nắm chắc gáy các vị. Các vị đấu đá
nhau ra sao, bài vở các vị thế nào, long
thể các vị “trong sạch” dường nào, của
chìm của nổi các vị đang chôn cất những
đâu đều không lọt qua cặp mắt cú Trung
Nam Hải. TQ quá hiểu rằng mấy ai trong
quí vị hôm nay vì quyền lợi bản thân,
gia đình và phe nhóm đủ dung khí dám nói
“KHÔNG” với món lợi mang tên Trung Hoa.
TQ quá hiểu rằng dưới sự thao túng của
quí vị sau 39 năm dân tộc này vẫn chưa
giải xong nổi bài toán hoà giải và sa
lầy trong bài toán phát triển. Cả mấy
năm nay các vị giăng lưới lẫn nhau qua
nghị quyết 4 mà quyền lực ngày càng tan
nát, mất tập trung. Học mãi theo tư
tưởng Hồ Chí Minh mà nhìn quanh chỉ thấy
quan… tạng Dương Chí Dũng. Một lần nữa,
muốn có sự phát triển là phải biết nhìn
về phía trước. Không kẻ nào muốn tiến mà
đầu luôn ngoái về phía sau. Chỉ các
triều đại phong kiến mới luôn xiển dương
công đức các tiên đế mà thôi. Nếu nước
Mỹ cứ phát động học theo tư tưởng và đạo
đức Washington thì xã hội Mỹ hôm nay
không chắc khá hơn so với ngày họ lập
quốc.
7- Nhân loại luôn
khao khát hướng tới một nền chính trị
quảng đại và chính nghĩa nhưng thực tế
là nền chính trị thực dụng đang tràn
lan. Trong nền chính trị thực tiễn và
thực dụng này thì chân lý luôn thuộc về
kẻ mạnh. Kẻ yếu sức nhưng chính nghĩa,
theo hy vọng cuối cùng sẽ thắng, nhưng
nhất thời kẻ mạnh dù phi nghĩa vẫn luôn
ở thế chủ động. Nhà cầm quyền Việt nam
luôn tuyên bố rằng Việt Nam yêu hoà
bình, luôn kiềm chế, không gây chiến, nổ
súng trước. Những người đấu tranh cho
dân chủ Việt Nam cũng tuyên bố là họ
đang theo đuổi con đường bất bạo động.
Tuy nhiên chuyện Việt Nam và Trung Quốc
cả hàng ngàn năm nay vẫn chuyện gươm đao
và súng đạn quyết định hơn thua là chủ
yếu. Khi các quốc gia trên toàn thế giới
chuyển đổi từ độc tài sang dân chủ cũng
luôn thấy đổ máu, chỉ có đổ nhiều hay đổ
ít mà thôi. Qua mấy vụ biểu tình bạo
động vừa qua đủ thấy rằng sẽ còn nhiều
tang thương đang trực chờ sẵn nơi ngưỡng
cửa Việt Nam nếu không sớm chuyển hoá từ
đảng trị sang pháp trị.
8- Năm 1979 sau
khi VN đưa quân vào Cambodia, TQ tấn
công VN và VN chịu sức ép nặng nề ở hai
đầu đã không dẫn đến một thay đổi nào về
nhân sự hay thể chế. Năm 1989 khi cả phe
XHCN tan rã VN vẫn kiên định con đường
XHCN. Năm 2011 khi cả thế giới Ả Rập
rung chuyển, VN kiên trì độc tài đảng
trị. Và 2014… Không thấy có gì để hi
vọng VN sẽ sớm thay đổi. Và người Việt,
đa phần, như thường lệ, luôn trông chờ
và nuôi hi vọng vào sự thay đổi của
chính ĐCS. Cũng ấu trĩ và vô vọng như
như lãnh đạo ĐCSVN hi vọng và trông chờ
vào sự tử tế của chủ nghĩa đại Hán.
Trong chuyện quyền lực, chưa có ĐCS nắm
quyền nào trên thế giới biết cách hoá
thân và lột xác cả. Không sớm có một
đảng chính trị đủ sức cạnh tranh quyền
lực với ĐCS, chuyện Việt Nam vẫn chỉ vậy
mà thôi.
9- Nếu các yếu tố
từ đất liền vẫn như hôm nay thì Việt Nam
chẳng hi vọng gì để thay đổi cục diện
trên biển. Kinh tế TQ đã qua giai đoạn
phát triển bùng nổ và sắp tới nhiều khả
năng là sẽ không bị đổ vỡ lớn mà đi vào
điều chỉnh, cân đối và phát triển chiều
sâu. Kinh tế VN khẩn kíp cần những cải
cách thể chế quyết liệt để tăng trưởng.
Cùng là hai kẻ độc tài mà chất trí tuệ
của Trung cộng xem ra thật khác xa Việt
cộng. Một lần nữa Việt Nam lại lỡ tàu.
10- Liệu có con
cháu Uỷ viên TW hay Bộ chính trị nào
trong các lực lượng canh giữ đảo, cảnh
sát biển, kiểm ngư hay ngư dân? Những
lực lượng mà nếu chiến sự xảy ra sẽ
nhanh chóng bị đối phương xoá sổ trong
những giây phút đầu tiên. Sau bao nhiêu
năm đảng tận tình tẩy não và nhồi nhét
binh sỹ ngộ nhận rằng Đảng và Nước là
một. Tướng quân đội làm kinh tế giàu như
thế, lính tráng nghèo như thế làm sao
“sỹ tướng một lòng phụ tử” nuôi chí
chống Tàu được. Hơn nữa thử hỏi trên đất
nước này có cửa nào mà tiền Trung Quốc
không bôi trơn được. Các vụ lộ hàng hối
lộ với các đối tác như Úc, Thuỵ Điển,
Đan Mạch, Nhật… làm bọn tham quan càng
bám chặt vào các đối tác Tàu chịu chi và
kín tiếng. Một quân đội chủ yếu là gồm
những con em của các gia đình không lo
lót nổi cho ở chỗ nào khác ngoài đời thì
những cái gì đang được chứng kiến trên
biển Đông đã là quá may mắn cho một thể
chế mà tương lai đã mất màu sinh khí.
11- Không có các
khoa học gia hàng đầu nước Nga với một
dân số có hơn 142 triệu không thể xưng
bá địa cầu. Năm 1947 giữa núi rừng Việt
Bắc trong những năm đầu gian khổ toàn
quốc kháng chiến kỹ sư Pháp đào tạo Trần
Đại Nghĩa đã chế tạo thành công bazooka
đánh Pháp. Sau ngần ấy năm thử hỏi mái
trường XHCNVN đã đào tạo ra những tinh
hoa gì cho đất nước? Hãy thử nhìn chặng
đời của một công dân trong vườn ươm tài
tình sáng suốt và tuyệt đối của đảng:
vừa chào đời có thể chết vì đủ loại đại
dịch (sởi…), lớn tí nữa thì không chết
cũng dễ thương tật vì tai nạn giao
thông, vào đến trường đại học thì bội
thực vì quá nhiều món vô dụng như Chủ
nghĩa cộng sản khoa học, Duy vật lịch
sử, Duy vật biện chứng, Lịch sử đảng, Tư
tưởng Hồ Chí Minh. Ra trường thì nhiều
phần không đủ sống nếu không lọt vào dây
của các nhóm lợi ích chuyên giành giật
và vơ vét tài sản và cơ hội quốc gia.
Chịu làm lụng lương thiện thì đến già
hưu bổng, y tế vẫn chật vật mới đủ tồn
tại. Tìm đâu đủ sinh khí và nội lực để
khắc tinh kẻ láng giềng mạnh thừa tham
tàn và hung bạo.
12- Bảng phong
thần Việt Nam từ cổ đến nay chủ yếu gồm
các anh hùng chống Tàu. Nếu Việt Nam
không sớm nói “KHÔNG” với chủ nghĩa cộng
sản thì chắc chóng tới ngày những kẻ rắp
tâm đổi sang họ Tập ở Việt Nam kịp chốt
sổ danh sách này.
5/6/2014
Phạm Ngọc Cương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét