Thứ Tư, 27 tháng 2, 2019

Tôi tin...

Mặc dầu báo chí nhà nước khẳng định rằng, người dân Hà Nội hân hoan chào đón Kim Jong-un, nhưng tôi cũng như nhiều người khác thực sự tin rằng, người dân Hà Nội đổ ra đường chỉ vì hiếu kỳ và tò mò.

Tôi không tin người dân Hà Nội hân hoan đón chào một kẻ vào năm 2012 khi mới 29 tuổi, chưa một ngày ở trong quân ngũ lại tự phong cho mình cấp bậc nguyên soái.
Tôi không tin người dân Hà Nội hân hoan đón chào một nhà độc tài khét tiếng bậc nhất thế giới, người sẵn sàng để mặc nhân dân mình đói khát nhằm bảo vệ ngai vàng cha truyền con nối.
Tôi không tin người dân Hà Nội hân hoan đón chào một kẻ đã sát hại những người máu mủ ruột rà, thân thích của mình để bảo vệ ngai vàng vốn được xây bằng máu và nước mắt của hàng triệu người dân Bắc Triều Tiên vô tội.
Tôi không tin người dân Hà Nội hân hoan đón chào một kẻ sùng bái vũ khí hạt nhân và tên lửa đến độ báo chí nước ngoài đặt cho ông ta biệt danh là Rocketman- Hỏa Tiễn Nhân dù 70% người dân thiếu đói và suy dinh dưỡng nặng, 40% trẻ em suy dinh dưỡng nặng.
Tôi không tin người dân Hà Nội hân hoan đón chào nhà lãnh đạo của một đất nước mà ở đó, bánh kẹo thông thường và sữa cũng khan hiếm như kim cương.
Tôi không tin người dân Hà Nội hân hoan đón chào một nhà độc tài đã bảo vệ vương quyền của mình bằng cách biệt lập đất nước với thế giới.
Tôi không tin người dân Hà nội hân hoan đón chào nhà lãnh đạo của một đất nước mà ở đó tất cả thường dân đều không được tiếp cận với sản phẩm văn minh nhất của nhân loại là Internet, điện thoại di động là một mặt hàng xa xỉ.
Tôi tin rằng, người dân Hà Nội đổ ra đường để mong được một lần có kỷ niệm với một nhà độc tài dị hợm bậc nhất hành tinh. Hãy nhớ rằng, ngắm nhìn quái thú từ một khoảng cách an toàn bao giờ cũng là khát vọng mạnh mẽ của con người.
Người dân Hà Nội khao khát được chứng kiến Kim Jong-un một thì báo chí thế giới khao khát Kim Jong-un gấp hàng ngàn lần. Thông tin về kẻ dị hơm Kim Jong-un và đất nước bí ẩn Bắc Triều Tiên luôn có sức thu hút mạnh mẽ với báo chí quốc tế.
Không phải ngẫu nhiên mà cuộc gặp Trump- Kim ở Hà Nội thu hút 3000 nhà báo quốc tế, một con số cao gấp nhiều lần so với cuộc gặp D. Trump và Tập Cận Bình vào tháng 12-2017 tại Trung Quốc, hoặc Diễn đàn kinh tế Davos. (Nguồn)

3 nhận xét:

  1. Cả nước chộn rộn, quan chức chạy ngược chạy xuôi, học sinh phải nghỉ học, chợ búa phải đóng cửa, xe cộ bị cấm lưu thông, cờ quạt búa xua, công an như muỗi, người dân bị canh cửa bằng côn đồ và công an…

    Nửa nước phía Bắc bị tê liệt một phần, tiền dân đổ ra như nước lã, như giấy vụn mang đi đốt.

    Tất cả chỉ để chi đống tiền ra đón một tên oắt con được mệnh danh là “Côn đồ quốc tế”...
    NGUYỄN HỮU VINH

    Trả lờiXóa
  2. Tôi đọc cái tít trên trang chính của một tờ báo lớn "VIỆT NAM, TRUNG TÂM HÒA GIẢI CUNG ĐỘT QUỐC TẾ" với nhiều ngẫm nghĩ.

    Liên tục ba mươi năm (1946 – 1975) chiến tranh, hai Miền là tiền đồn của hai phe trong chiến tranh lạnh, tới mức người ta nói báo chí thế giới gần như mỗi ngày đều có tin về người chết vì chiến trận, vì pháo kích, vì giựt mìn… tại Việt Nam. Sau năm 1975 lại tiếp tục là các cuộc chiến với Campuchia tại biên giới Tây Nam, với Trung Quốc tại biên giới phía Bắc, tại hải đảo…

    Bây giờ đã 44 năm đất nước thống nhất, mới có một lần được chọn làm nơi gặp thượng đỉnh cho một cuộc họp giữa hai đối thủ đang tìm kiếm hòa giải, đã vội kêu lên VIỆT NAM TRUNG TÂM HÒA GIẢI XUNG ĐỘT QUỐC TẾ! Cái danh hiệu đó hình như phải những Thụy Sĩ (Genève, Zurich), Pháp (Paris), Áo (Vienne)… mới xứng? Có nhớ chăng Teheran từng là nơi các đại cường họp vì hòa bình thế giới sau Thế chiến thứ Hai?

    Ngạn ngữ nước nào có nói: ngựa tham ăn cỏ dưới chân thì không đi xa được! Dân Việt có một nhà khoa học có tiếng một chút đã nhiều người vội TỰ HÀO QUÁ VIỆT NAM ƠI!, có một thành tích bé xíu đã vội VỠ ÒA… Vậy thì rất khó để vươn lên các tầm cao thực sự! Người không biết cúi đầu nhìn chân mình thì khó mà đứng lên cao!

    Báo chí, nhất là các tờ báo lớn, lẽ ra phải hướng dẫn dư luận và tâm lý đám đông, góp phần đưa dân tộc thoát khỏi cái tâm lý “tự cao đáy giếng” để khiêm tốn ngước lên bầu trời cao, sao lại cũng sa vào cái chiếu làng say sưa mà vỗ ngực “ông đây là nhất”?
    HVan Le

    Trả lờiXóa
  3. TS Nguyễn Hưng Quốc cho rằng, Việt Nam là tấm gương xấu cho Bắc Hàn. Ông Quốc viết: “Tôi không ngạc nhiên chút nào nếu Bắc Hàn muốn bắt chước theo mô hình đổi mới của Việt Nam. Với mô hình ấy, họ đạt được cả hai mục tiêu: vừa phát triển về kinh tế vừa duy trì được chế độ độc đảng. Mô hình ấy dĩ nhiên đầy những bất toàn: sự phát triển không nhanh như ý, dân chủ và nhân quyền không được tôn trọng, nạn tham nhũng tràn lan, khoảng cách giữa giàu và nghèo càng ngày càng lớn v.v…

    Nhưng chắc chắn Kim Jong-un và giới lãnh đạo Bắc Hàn nói chung không quan tâm đến những điều đó. Thậm chí, họ còn mong muốn những điều đó xảy ra: Chúng có lợi cho họ và gia đình họ. Bởi vậy, có thể nói tấm gương của Việt Nam thực chất là một tấm gương xấu. Chả có gì đáng để tự hào cả“.

    Về bức ảnh đón “Kim Chủ tịch” gây bão trên mạng mà báo Tuổi Trẻ mô tả cảnh học sinh Lạng Sơn đứng dươi trời mưa lạnh 13 độ C, sáng ngày 26-2-2019, để đón phái đoàn Bắc Triều Tiên, nhà báo độc lập Chu Vĩnh Hải bình luận:

    “Bổn phận của các em học sinh là học hành và vui chơi. Các em không có trách nhiệm đón ai cả, cho dù đó là tổng thống Mỹ. Về sâu xa, nếu đứng đón Kim Jong-un, các em học sinh này có thể nảy sinh niềm tự hào về một sinh vật chính trị vào hàng ghê tởm nhất hành tinh. Đó là một điều hoàn toàn không tốt nếu không nói là tệ hại“.

    Nhà báo Từ Thức viết: “Bên cạnh cái man rợ, có cái bệnh khác mà người CS bỏ không được, là cái ngu dốt. Thứ nhất, Kim chỉ tới bàn chuyện làm ăn riêng với Donald, và ngay cả trong những cuộc viếng thăm chính thức cũng không có lý do gì để bắt dân ra nghênh đón. Cái ngu thứ hai, trước mắt hàng trăm ký giả báo chí từ khắp nơi đổ về, tập đoàn cầm quyền đã khoe với thế giới là chế độ vẫn man rợ như thời Stalin, trong khi không ngớt điêu ngoa trong các hội nghị quốc tế là đã biết chống độc tài, biết tôn trọng nhân quyền“.

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips