Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Vợ bé sư

– Anh ơi. Em mượn bao diêm. 
– Mô Phật. Thí chủ vui lòng giữ Giới. Tôi là Hòa Thượng. 
– Em xin lỗi. Vậy gọi anh là Hòa Thượng gì? 
– Gọi Thầy. 
– Thầy gì? 
– Chị hỏi Pháp Danh của tôi à? 
– Vầng.
Thích Thanh Định. 
– Tên hay lắm. Dưng em hỏi tên anh khi chưa ở Chùa cơ. 
– Thầy. 
– Ồ em quên. Tên Thầy khi chưa ở Chùa. 
– Tôi hồi nhỏ tên Ngọc. 
– Thầy Ngọc. Tên đẹp người đẹp. Em thích. 
– Cửa Chùa chị nên xưng tôi, nếu ít tuổi xưng con. Không xưng em. 
– Em cứ em đấy. 
– Con. 
– Em nhớn rồi nhé Thầy nhé. 
– Chị thắp hương đi. Đừng cắm hương lên xôi. 
– Thầy nhìn thế, em cắm hương lên tay em đây này.

(2) – Thầy ơi. Chào Thầy. 
– Vầng. Chào chị. 
– Em mượn cái khay.
(3) – Thầy ơi. Chào Thầy. 
– Vầng. Chào chị. 
– Thứ Bẩy Thầy không xuống phố chơi? 
– Xuất gia không nghỉ Thứ Bẩy. 
– Không buồn? 
– Không. Tu hành vui trong Giới. 
– Em chả hiểu. Tu thì không được lấy vợ có phải? 
– Phải. 
– Dưng vẫn được yêu? 
– Không. 
– Vô lý. Thầy yêu Phật chứ? Yêu Giời chứ? 
– Cái đó khác. 
– Em ước người yêu em bảo em là, em là Giời Phật của anh. Ui thật đắm say. 
– Báng bổ quá. 
– Hì hì ước thôi mà. Giả dụ Thầy chưa tu, chưa người yêu. Thầy yêu em không? 
– Không. 
– Tại sao? 
– Tại chị quá đẹp. 
– Ui Thầy bảo gì? 
– Tại chị quá đẹp. 
– Quá đẹp, lại không yêu? Nói dối hả? Hay nịnh? 
– Mô Phật. Thí chủ vui lòng giữ Giới. 
– Em ước cắn phát môi Thầy.
(4) – Thầy ơi. Chào Thầy. 
– Vầng. Chào chị. 
– Á à Thầy để tóc nhá. 
– Tuần rồi chưa kịp cạo chị ạ. 
– Chứ không phải Thầy thích em? 
– Ồ không. Không đời nào. 
– Thầy chả cần để tóc. Đóng quả quần Lì Vai, quả áo Cá Sấu. Đầu trọc phong trần càng quyến rũ. Ui em mê Thầy túi bụi.
(5) – A lố Mi Mi à? 
– Chị đây. Gì con kia? 
– Này chị có giai mới. 
– Khoe mãi. Sốt ruột. Đẹp giai không? 
– Đẹp đau đớn luôn. Mày thấy không ghen chị làm con mày. 
– Giầu không? 
– Chả quan trọng. 
– Ơ con dở hơi. Giầu không quan trọng gì quan trọng? Làm đâu? 
– Mày không đoán nổi đâu. 
– Đẹp giai, nghèo. Nghệ phỏng? 
– Không. Đặc biệt hơn nhiều. 
– Sinh viên? 
– Ơ con dở hơi. Đéo ai yêu nhãi ranh. 
– Chịu. 
– Thầy chùa. 
– Gì? Sư á? 
– Sư. Hòa Thượng. 
– Mày không dở hơi. Đồ chó. Mày khùng rồi. 
– Mày chưa gặp. Miễn bàn. 
– Con khùng. Mày yêu nó bỏ nó, nó yểm bùa cho mày sống như chết. 
– Thật? 
– Chị chán mày lắm.

(6) – Thầy ơi. 
– Lễ sớm thế? 
– Sớm mới vắng. 
– Thầy! 
– Gì? 
– Thầy ôm em đi. 
– Không. 
– Hèn.
(Kết) Hòa Thượng liếc cổng Chùa, ghì siết cô gái. Hèn? Làm vợ bé anh nhá? 
Cô gái dẩu mồm tròn mắt. Vợ bé sư? 
Hòa Thượng tủm tỉm, rút trong áo quả thẻ nhựa: Bộ Công An, Cục A41, Đinh Xuân Ngọc, Đại Úy.

5 nhận xét:

  1. Một điều dễ thấy của đạo pháp – xã hội chủ nghĩa, là chính quyền không chủ trương tạo ra những bậc cao tăng, những bậc trí giả Phật giáo để giác ngộ chúng sinh, mà chỉ tạo ra đám đông mặc áo sư cùng chuông đồng và nhang khói. Bởi bản chất của chính quyền tam vô luôn lo sợ các bậc trí giả đó sẽ hướng chúng sanh đi vào chính đạo. Theo tài liệu của nhà nghiên cứu Mimi Lau, Trung Quốc vĩ đại chỉ có 240.000 đại đức, nhưng hơn phân nửa là từ Tây Tạng. Quốc gia rộng lớn này thu tiền vô kể từ Phật giáo, nhưng chỉ có 41 trường đào tạo Phật học, nhưng người đến học thì bị kiểm soát chặt bởi Ban tôn giáo Chính phủ (State Administration of Religious Affairs). Ngay tại Việt Nam, sau 44 năm thống nhất địa lý, nhà nước cộng sản Việt Nam đã không thể có được những bậc trí giả Phật giáo như Tuệ Sỹ, Thích Nhất Hạnh, Lê Mạnh Thát…

    Phía sau sự phát triển Phật giáo như một cách kiếm tiền nhanh và lũng đoạn quần chúng là gì? Các nghiên cứu từ Trung Quốc cho thấy nhiều trụ trì vì ganh tị với cách kiếm tiền của nhau, lại dựa thế có có các quan chức hay giới tài phiệt đỏ chống lưng, nên vẫn tìm cách hãm hại, đạp đổ nhau.

    Cũng là chùa dựa vào mê tín, vòi tiền tín hữu… nhưng Thích Thanh Quyết lại mạnh miệng chỉ trích Thích Trúc Thái Minh. Phía sau của Thích Thanh Quyết là một vị thế chính trị vững chắc hơn, đang hậu thuẫn chăng? Thật khó đoán. Nhưng điều có thể nhìn thấy ngay lúc này, là những kẻ giả sư, giả đạo đang đẩy dân tộc và đất nước vào con đường như điên như dại. Sân khấu tín ngưỡng ấy, cũng đang hạ màn như qua một cuộc giải vong.
    TUẤN KHANH

    Trả lờiXóa
  2. Tôi thực sự khâm phục kẻ nào đã có ý nghĩ biến mô hình “tử cấm thành” của các triều đại phong kiến xa xưa thành các chùa chiền. Người đó thực sự thông minh, tài hoa, biết rửa tiền một cách sáng tạo, biết lách luật kinh doanh, biết bắt khách hàng đem tiền tới nộp cho mình mà phải quỳ lạy, dạ thưa cung kính, biết làm kinh tế mà khỏi phải đóng thuế, biết cách làm nhà sư mà vẫn uống rượu, ăn thịt và… vui vẻ với chân dài.

    Người đó xứng đáng được nhận giải Nobel… Nobel gì nhỉ? Chắc phải nhờ những trí thức lớn cỡ Hồ Ngọc Đại, Bùi Hiền và bà tiến sỹ Đoàn Hương gọi tên giúp mới được!

    Bây giờ hãy thử làm một phép so sánh.

    Về kích thước thì các chùa ở Việt Nam như Bái Đính, Yên Tử, Tam Chúc, Ba Vàng… nhỏ hơn Cố cung Bắc Kinh rất nhiều, nhưng về cảnh quan thì kỳ vỹ gấp vạn lần Cố Cung, với non xanh nước biếc, bao la bát ngát muôn trùng.

    Đó là chưa kể tiện nghi bên trong thì hiện đại và xa xỉ gấp ngàn lần cung điện các triều vua Trung Hoa xưa, như: trang trí nội thất lộng lẫy, hệ thống điều hòa không khí, internet, điện thoại vệ tinh, truyền hình kỹ thuật số, camera quan sát, hồ bơi, resorts…

    Về ẩm thực, các vua chúa chỉ có một số mỹ tửu cầu kỳ, còn bây giờ các đồng chí trụ trì có đủ loại rượu Tây siêu đẳng như Macallan, Glenfiddich, Dalmore… giá từ 58.000 USD đến 460.000 USD (tương đương 1,2 tỷ đồng đến 10 tỷ đồng) một chai!

    Các vua Trung Hoa thì có tam cung lục viện, nhưng những mỹ nhân như Dương Quý Phi, Bao Tự… thì theo sử sách mô tả, cũng chỉ “mập mập, lùn lùn” chứ không có “chân dài” như các nữ thí chủ bây giờ.

    Âm nhạc thì trong Tử Cấm Thành Bắc Kinh quanh đi quẩn lại cũng chỉ có Thập Đại Danh Khúc, đại loại như: Cao Sơn Lưu Thủy, Thập Diện Mai Phục, Quảng Lăng Tán, Dương Xuân Bạch Tuyết v.v… còn trong chùa ngày nay người ta thấy các sư, các thầy nhảy Rap Metal, Lambada, Rock, Soul, Salsa, Synthpop… với những dàn âm thanh điện tử bạc tỷ, ồn ào, giựt gân đầy khí thế.

    Đủ thấy ngày nay các đồng chí trụ trì chùa ngàn tỷ sung sướng hơn các vua chúa Trung Hoa ngày xưa rất nhiều.

    Nhưng nói cho công bằng, các sư trụ trì cũng chỉ làm công tác quản lý cung điện và các “hậu cung” cho các ông vua Mác-xít đại gia đã bỏ tiền ra xây chùa để sau này về vườn làm “người tử tế”…

    Dù vậy, tuy quý thầy chỉ hưởng xái không thôi, cũng đã sướng cái sự đời lắm rồi!
    ĐÀO HIẾU

    Trả lờiXóa
  3. Tối nay, như mọi khi các vong hồn nghĩa trang X tụ tập tám chuyện với nhau.
    Một vong trẻ bức xúc:
    - Tức thiệt, âm ty đâu có xài tiền, thế mà cái dịch vụ cúng vong oan gia trái chủ của chùa Ba Vàng trúng đậm mới lạ!
    Một vong già gật gù:
    - Tiền âm phủ mà người dương gian đốt xuống tụi mình còn không xài được, nói chi tiền thật. Với lại, haiza... tiền nhiều mà làm gì?
    Vong trẻ quật lại ngay:
    - Hỏi lạ. Tiền nhiều thì mua tiên cũng được, chứ làm gì nữa! Ông tưởng tượng đi, dưới này mà được xài tiền, chỉ cần bỏ chục triệu lo lót là có ngay một suất đầu thai chứ đâu phải vất vưởng bao lâu nay như ông!
    Sau câu ấy, cả đám vong nhao nhao. Đứa thì “Nếu cho xài tiền, tao mua ngay cái bằng tiến sĩ để làm phán quan!”, đứa khác “Còn tao, tiếc chi không sắm cái thẻ xanh cho kiếp sau ngập trong bơ sữa!”, đám trẻ trâu thì chép miệng “Đổi hết ra giấy 200.000, tha hồ mà cưỡng...!”. Một vong ra dáng doanh nhân nghe thế, bĩu môi:
    - Tụi bây thật là... Tiền phải đẻ ra tiền! Theo tao, hay nhất là... xây chùa!
    Doanh nhân cõi âm nói xong, săm soi nhìn tác giả “tiền nhiều mà làm gì” đến độ vong già phải e dè:
    - Nè, sao mày nhìn tao dữ vậy?
    - Em đang cân nhắc bác có đủ tiêu chuẩn trụ trì cái chùa của em hay không!
    Người Già Chuyện

    Trả lờiXóa
  4. Lẽ thường một con giòi cũng có thể mặc áo vest, ngồi ngôi cao và nói lời nhân đức. Lẽ thường, bất cứ xã hội nào cũng có thể có một vài con giòi khoác được áo vest, chiếm được ngôi cao và đi rao giảng lời nhân đức. Sở dĩ có chuyện này là do khiếm khuyết của hệ thống, mà hệ thống nào thì cũng có khiếm khuyết cả. Thế nhưng, một xã hội mà đại đa số những kẻ ngồi ngôi cao và nói lời nhân đức kỳ thực chỉ là những con giòi thối tha trong bộ vest đắt tiền thì hệ thống tổ chức vận hành xã hội đó thực đã hỏng hẳn rồi.

    Mọi sự ở đời đều có căn cớ của nó. Những vị “thượng tọa”, những bậc “đại đức” bị lộ mới đây không phải từ trên trời rơi xuống. Không phải bỗng dưng một ngày họ hiện ra trước mắt chúng ta như những kẻ suy đồi, mạt hạng bậc nhất. Những Vũ “Nhôm”, những Đinh La Thăng cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Không phải bỗng dưng một ngày họ hiện ra trước mắt chúng ta như những tên tội phạm đáng khinh bỉ nhất hạng.

    Không. Những kẻ đó vốn đã và đang tồn tại trong lòng xã hội của chúng ta. Chúng là sản phẩm điển hình và tất yếu của xã hội chúng ta. Chúng sinh ra và được dung dưỡng từ chính cách thức tổ chức và vận hành của xã hội chúng ta. Chúng không phải là sản phẩm lỗi. Không. Tuyệt đối KHÔNG. Ngược lại, chúng chính là hiện thân hoàn hảo của hệ thống tổ chức xã hội mà chúng ta đang có.

    Trong hệ thống hiện hành, chúng là phe đa số. Chúng không phải e ngại hay cảm thấy xấu hổ về những điều thối tha bỉ ổi chúng làm. Chúng luôn có thừa người ủng hộ. Và hơn ai hết chúng hiểu, những kẻ trong hệ thống đang phán xét hay rủa sả chúng cũng thối tha bỉ ổi chẳng kém gì chúng (thậm chí còn hơn). Chúng hiểu rõ, đơn giản chỉ là chúng kém may mắn hơn bọn kia thôi.

    Ở chiều ngược lại, tất nhiên, những đồng bọn chưa bị lộ của chúng cũng không có gì phải xấu hổ hay sợ hãi cả, dù hình phạt giáng xuống đầu những kẻ đã bị lộ ra sao. Chúng luôn là phe đa số. Chúng luôn có thừa người ủng hộ. Và cũng như bọn kia, chúng hiểu rõ, chỉ số ít (rất ít) kém may mắn mới sớm bị lộ mà thôi, trong khi đó miếng mồi trước mắt thì lại quá béo bở. Thế nên, trong một cuộc chơi mà rủi ro thấp hơn nhiều so với cơ hội thì thật hợp lý khi tất cả bọn chúng đều tự tin xuống tay đặt cược.

    Cuối cùng chỉ có chúng ta lụn bại. Cuối cùng, phải giơ đầu chịu báng cho tất cả những thứ thối tha bỉ ổi chúng gây ra vẫn chỉ là chúng ta, nhân dân hoan hỉ.
    NGUYỄN ĐẮC KIÊN

    Trả lờiXóa
  5. Qua những tiết lộ về chùa Ba Vàng, người ta thấy khuôn mặt ghẻ lở của Phật Giáo quốc doanh. Từ đó, nhiều người có cái nhìn tiêu cực về Phật Giáo. Đúng ra, đó không phải là Phật Giáo, cũng không phải là Phật giáo VN. Đó là Phật giáo quốc doanh, chỉ có ở những nước Cộng Sản. Không phải ở đâu người ta cũng "hành đạo" một cách côn đồ, đểu cáng kiểu Thích Thanh Quyết, Thích Trúc Thái Minh.

    Qua ngưỡng cửa một ngôi chùa Nhật, hay một ngôi chùa ở miền Nam trước 75, người ta rũ bụi trần, bước vào thế giới thanh tịnh từ bi. Qua cửa BOT của chùa VN ngày nay, người ta bước vào thế giới ma quái của oan hồn, của "vong" ngất nghểu, ra rả đòi tiền như nặc nô đòi nợ.

    Đó không phải là Phật giáo. Đó không phải là Phật Giáo Việt Nam. Khổng Tử: danh có chính, ngôn mới thuận. Albert Camus: dùng chữ không chỉnh là đem cái hỗn loạn vào cái hỗn loạn đã có. Đừng nói Giáo Hội Phật Giáo VN. Hãy gọi nó là Giáo Hội Quốc Doanh. Hãy trả chùa chiền cho Phật, cho những người tu hành, cho Phật tử.

    TỪ THỨC Paris, cuối tháng 3/2019

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips