Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2018

Điếu văn tiễn biệt đầy tiếng cười và nước mắt

Rất nhiều bài học trong bài điếu văn tiễn biệt Cha – cố Tổng thống George H.W. Bush – đầy tiếng cười và nhiều nước mắt của cựu Tổng thống Bush Con. Những bài học làm người, bài học làm công dân, bài học làm lãnh đạo, bài học làm chồng, bài học làm cha, bài học làm ông và cả bài học làm con.“Các vị Khách quý, các vị Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân, các viên chức chính phủ, viên chức nước ngoài, và bạn bè thân quý. Jeb, Neil, Marvin, Doro, và tôi cùng gia đình thân quyến chân thành cám ơn tất cả quý vị đã có mặt tại đây cùng chúng tôi.


Tôi có lần nghe người ta nói về con người, “Ý là chết trẻ càng trễ càng tốt” (Nhiều tiếng cười vang lên).
Ở tuổi 85, một thú vui của cố Tổng thống George H. W. Bush là đề máy chiếc thuyền Fidelity, khởi động những động cơ gấp ba lần 300 mã lực để phóng, bay một cách vui vẻ qua Atlantic với thuyền Mật vụ đang căng thẳng theo sau.  

Ở tuổi 90, cố Tổng thống George H. W. Bush nhảy dù từ phi cơ, đáp xuống Nhà thờ St. Ann bên bờ biển ở Kennebunkport, tiểu bang Maine – nơi mẹ ông kết hôn và nơi ông vẫn thường đi lễ. Mẹ vẫn đùa, bảo bố chọn nơi đó phòng khi dù không bung. (Tiếng cười vang lên)

Bà đón ông sau cú nhảy dù thành công

Ở tuổi 90, ông phấn chấn vui mừng khi bạn thân James A. Baker giấm giúi đem vào bệnh viện một chai vodka Grey Goose. Rõ ràng, chai rượu quá tốt với món bò steak mà Morton giao cho Baker. (Tiếng cười rộ lên)
Cho đến những ngày cuối đời, bố vẫn hướng dẫn con cháu. Khi về già, ông dạy chúng tôi sống có tuổi với phẩm cách, hài hước và tử tế như thế nào, và đến khi Chúa gọi thì can đảm gặp Ngài với niềm vui trong lời hứa của những gì phía trước.

Hai cha con Bush

Một lý do Bố biết chết trẻ như thế nào là do ông gần chạm tay vào đó, hai lần. Khi còn thiếu niên, nhiễm trùng tụ cầu khuẩn gần như lấy đi mạng sống của ông. Vài năm sau, khi một mình trên chiếc bè lênh đênh trên Thái Bình Dương, ông cầu nguyện được người ta đến cứu trước khi bị kẻ thù tìm thấy.
Chúa đã trả lời những lời cầu nguyện này, không những thế, Ngài có những dự tính khác cho  George H.W. Bush. Đối với bố, tôi nghĩ, những vết bầm tím của cái chết đã khiến ông trân quý món quà cuộc sống. Chính vì vậy, ông thề sẽ sống hết mình mỗi ngày.


Bố luôn luôn bận rộn –  một người đàn ông chuyển động không ngừng – nhưng ông chưa bao giờ quá  bận rộn chia sẻ tình yêu cuộc sống với những người chung quanh. Ông dạy chúng tôi yêu thích thiên nhiên, ông thích nhìn chó chọc ghẹo bầy chim. Ông yêu thích thả cá vược khó bắt. Và khi phải gắn liền với xe lăn, ông vui khi được ngồi trước hiên sau nhà tại Walker’s Point, chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của Đại Tây Dương. Đường chân trời trước mắt ông thật tươi sáng và tràn đầy hy vọng. Bố quả thật là một người rất lạc quan, và niềm lạc quan đó đã dẫn dắt con cái, và giúp mỗi một chúng tôi tin rằng, bất cứ điều gì đều có thể làm được.
Bố vẫn thường mở rộng những chân trời của mình với những quyết định can đảm. Ông ấy là nhà ái quốc. Sau khi tốt nghiệp trung học, ông tạm gác đại học sang một bên để trở thành phi công chiến đấu Hải quân khi Đệ nhị Thế chiến nổ ra. Giống như nhiều người trong cùng thế hệ, ông chưa bao giờ nói về thời gian quân ngũ cho đến trở thành nhân vật của công chúng, buộc ông phải nhắc đến. Chúng tôi được biết về cuộc tấn công ở Chichi Jima, hoàn thành nhiệm vụ, và bị bắn rơi. Chúng tôi được biết về cái chết của những đồng đội của bố, những người ông suốt đời giữ trong tâm tưởng, và chúng tôi biết về chuyện ông được cứu như thế nào.
Và rồi, một quyết định táo bạo khác, bố đưa gia đình trẻ của mình đang thoải mái ở bờ Đông dọn sang Odessa, Texas. Bố mẹ nhanh chóng thích nghi với môi trường cằn cỗi. Bố là người dễ chịu, ông tử tế, kết láng giềng với những phụ nữ mà bố mẹ và tôi dùng chung phòng tắm trong một căn duplex nhỏ, thậm chí ngay cả khi ông biết công việc của họ – những nữ hoàng bóng đêm. (Tiếng cười rộ lên)
Bố là người biết đồng cảm, có thể cảm thông với bất cứ ai trong mọi tất cả tầng lớp xã hội. Ông ấy không hoài nghi, ông biết tìm điểm tốt trong mỗi con người, và vẫn thường tìm thấy.

Bố dạy chúng tôi rằng, phục vụ công chúng cao quý và cần thiết, và một người có thể phục vụ với liêm chính và gìn giữ những giá trị quan trọng, như niềm tin và gia đình. Ông ấy tin mãnh liệt rằng, điều quan trọng là phải đền đáp cộng đồng và quốc gia nơi mỗi người sinh sống. Bố nhận ra rằng, tâm hồn sẽ luôn phong phú  khi chúng ta cho ra, khi phục vụ những người khác. Chính vì vậy, ông ấy toả sáng nhất trong một ngàn điểm sáng.
Trong thành công, bố không dành hết điểm. Khi thất bại, ông gánh vác trách nhiệm. Ông chấp nhận thất bại là một phần của việc sống một cuộc đời trọn vẹn, nhưng bố dạy chúng tôi không bao giờ để thất bại đánh gục. Ông cho chúng tôi thấy, những trở ngại có thể tăng thêm sức mạnh như thế nào.
Không có nỗi thất vọng nào của ông có thể so sánh với thảm kịch lớn nhất trong cuộc đời một con người, đó là sự mất mát đứa con. Jeb và tôi còn quá nhỏ để có  thể nhớ nỗi đau đớn mà bố mẹ trải qua khi em gái 3 tuổi của chúng tôi qua đời. Sau này chúng tôi mới biết, bố cầu nguyện cho em mỗi ngày. Ông gắng gượng được là nhờ tình yêu của Đấng Toàn năng, và tình yêu đích thực và bền bỉ của mẹ chúng tôi. Bố luôn tin, một ngày nào đó, ông sẽ lại được ôm con gái Robin yêu quý.
Bố thích cười, đặc biệt là cười nhạo bản thân. Ông có thể trêu ghẹo và châm chích ai đó, nhưng không bao giờ mạ lị. Ông xem những câu nói đùa hay rất quan trọng. Đó là lý do ông chọn Simpson. (Tiếng cười rộ lên). Có một nhóm bạn bè thân thích mà ông vẫn thường xuyên chia sẻ những câu chuyện đùa trên email. Hệ thống chấm điểm chất lượng của truyện cười mang tính rất George Bush. 7 – 8 điểm rất hiếm và được xem là người thắng lớn, nhưng hầu hết chúng không có màu sắc. (Tiếng cười).


George Bush biết làm bạn trung thành và đích thực như thế nào. Ông vinh danh và nuôi dưỡng nhiều tình bạn bằng sự rộng lượng và tâm hồn cho ra. Có rất nhiều thư viết tay, động viên, khích lệ, cảm thông hay cám ơn bạn bè và người thân.
Bố là người có khả năng phi thường trong việc đóng góp bản thân mà không mong báo đáp. Nhiều người sẽ nói với các bạn rằng, bố tôi là cố vấn, là một người cha tinh thần trong cuộc đời họ. Ông biết lắng nghe và biết an ủi. Ông là bạn của Don Rhodes, Taylor Blanton, Jim Nantz, Arnold Schwarzenegger, và có lẽ, không giống như những người khác, ông làm bạn với người đã đánh bại ông, Bill Clinton. Anh em chúng tôi xem những người đàn ông trong nhóm bạn này là “anh em khác mẹ” (Tiếng cười)
Bố dạy chúng tôi, không nên bỏ phí dù một ngày. Ông chơi golf với tốc độ đáng nể. Tôi luôn luôn tự hỏi, tại sao bố khăng khăng chơi golf tốc độ, ông đánh golf rất giỏi. Kết luận của tôi là, ông chơi nhanh, vì vậy có thể chuyển sang trận khác, tận hưởng thời gian còn lại trong ngày, tiêu hao năng lượng, sống hết mình. Ông được sinh ra với hai trạng thái: vắt kiệt sức, rồi ngủ. (Tiếng cười).
Bố dạy chúng tôi làm người cha, làm ông, làm ông cố tốt có ý nghĩa gì. Ông rất cứng trong những nguyên tắc riêng và luôn hỗ trợ khi chúng tôi bắt đầu trưởng thành. Ông khích lệ, động viên và an ủi nhưng không bao giờ mách nước. Chúng tôi thử sự kiên nhẫn của ông – tôi biết mình từng thử (Tiếng cười) – nhưng ông bao giờ cũng đáp lại với món quà tuyệt vời của tình yêu vô điều kiện.
Thứ Sáu tuần trước, khi được báo ông đang lâm chung, tôi gọi điện đến. Người nhận điện thoại bảo, “Tôi nghĩ ông ấy có thể nghe được ông, nhưng hầu như cả ngày không nói tiếng nào. Tôi bảo, “Bố à, con yêu bố lắm, và bố là người cha tuyệt vời nhất trên đời.” Và câu nói cuối cùng của ông trên trái đất này là, “Bố cũng yêu con!”
Đối với chúng tôi, bố gần như hoàn hảo, nhưng không phải hoàn hảo tuyệt đối. Game của bố ồn ào, (tiếng cười) ông không giống như vũ công, ca sĩ Fred Astaire trên sàn nhảy, (tiếng cười) ông không thể tiêu hoá rau, đặc biệt là broccoli, (tiếng cười). Và nhân tiện, ông ấy truyền gen này sang cho chúng tôi (tiếng cười).

Cuối cùng, mỗi ngày trong cuộc hôn nhân 73 năm, Bố dạy chúng tôi làm một người chồng tuyệt vời có ý nghĩa như thế nào. Ông ấy kết hôn với nửa của mình, ông trân trọng mẹ, ông cười và khóc cùng với bà, ông dành trọn vẹn cho bà.
Trước linh cửu vợ


Khi tuổi xế chiều, Bố thích nắm tay mẹ khi xem các loạt phim truyền hình cảnh sát chiếu lại, vặn âm thanh lớn (cười). Sau khi mẹ qua đời, Bố mạnh mẽ nhưng ông chỉ muốn được nắm tay mẹ lại.
Tất nhiên, Bố dạy tôi một bài học đặc biệt khác. Ông cho tôi thấy ý nghĩa của việc làm Tổng thống, phục vụ quốc gia với liêm chính, lãnh đạo với lòng can đảm, và hành động với trái tim chứa đầy tình yêu dành cho đồng bào quốc gia. Khi lịch sử được viết thành sách, họ sẽ bảo rằng, George H.W. Bush là vị Tổng thống vĩ đại của Hoa Kỳ, một nhà ngoại giao chưa từng có, một vị Tổng Tư lệnh có thành tựu to lớn, và một người đàn ông lịch lãm thực thi nhiệm vụ với tư cách phẩm giá và danh dự.
Trong bài phát biểu nhậm chức, Tổng thống 41 của Hoa Kỳ nói rằng, ‘Chúng ta không thể hy vọng chỉ để lại cho con chiếc xe to hơn, một trương mục ngân hàng lớn hơn. Chúng ta phải hy vọng cho chúng biết ý nghĩa của một người bạn trung thành, một người làm cha làm mẹ biết yêu thương, một công dân biết xây dựng căn nhà của mình, cộng đồng của mình, khu phố của mình tốt hơn khi anh ta tìm đến. Chúng ta muốn những người đàn ông, những phụ nữ làm việc với chúng ta nói gì khi chúng ta không còn ở đó nữa? Rằng chúng ta hướng tới thành công hơn bất cứ hai chung quanh? Hay, chúng ta dừng lại hỏi thăm một đứa trẻ bị bệnh đã khoẻ chưa, và ghé một chút để trao đổi vài câu thăm hỏi bạn bè?’Bố à, chúng con sẽ ghi nhớ lời bố, nhớ tất cả những điều này và nhiều hơn thế nữa!Chúng con sẽ nhớ Bố. Tấm lòng lịch sự, chân thành, và tốt bụng của bố sẽ ở lại với chúng con mãi mãi. Chính vì vậy, qua nước mắt, hãy cho chúng con nhìn thấy phước lành khi được làm con của Bố và yêu thương Bố  – một người đàn ông cao quý và tuyệt vời, và người cha tốt nhất trên đời.Và trong niềm thương tiếc, đau buồn, hãy để chúng con mỉm cười khi biết Bố đang ôm Robin và đang nắm tay mẹ!”  

2 nhận xét:

  1. Tổng Thống George Herbert Walker Bush đã an nghỉ dưới lòng đất. Ít có người nào khi qua đời được nhiều người bày tỏ lòng ngưỡng mộ như ông. Mặc dù ông không hay khoe thành tích, công trạng của mình. Và chỉ làm một nhiệm kỳ.

    Biến cố lớn nhất trong trong thời gian ông cầm quyền, là chế độ Cộng Sản sụp đổ. Nhưng không phải vì ông Bush làm gì mà nước Mỹ toàn thắng cuộc Chiến Tranh Lạnh. Chế độ Cộng Sản tự hủy diệt vì bản chất sai lầm; các đời tổng thống Mỹ trước chỉ cần ngăn chặn làn sóng đỏ, rồi chờ lịch sử thay đổi.

    Ông Bush 41 được mọi người kính trọng, trước hết vì nhân cách của ông. Một nhà chính trị thanh nhã, quý phái, a gentleman theo nghĩa cổ truyền.

    George Herbert Walker Bush được kính trọng vì cuộc sống của chính ông, hơn là do những việc ông làm có thể đem khoe khoang. Khi ông ngồi trong phòng bầu dục Tòa Bạch Ốc, người ta yên tâm, biết rằng ông sẽ giữ gìn hình ảnh trang nghiêm khả kính của căn phòng mà George Washington và Abraham Lincoln đã ngồi.

    Giữ nhiều chức khác nhau, ông thi hành trách nhiệm một cách bình thường; không có gì xuất sắc. Nhưng tư cách đĩnh đạc của ông trong bất cứ vai trò nào thì ai cũng thấy. Ông chứng tỏ có tinh thần danh dự, liêm khiết, không vụ lợi, không háo danh, không bị những thứ vinh quang phù phiếm lôi cuốn. Ông làm đại biểu Quốc Hội, làm một nhà ngoại giao ở Liên Hiệp Quốc và ở Bắc Kinh, đứng đầu CIA, làm phó tổng thống rồi làm tổng thống. Ở chỗ nào, ông cũng lo chu toàn trách nhiệm hơn là nghĩ đến quyền lợi của mình.

    George Bush 41 chứng tỏ rằng một người lãnh đạo quốc gia không cần phải suốt ngày huênh hoang về những “chiến thắng” có thực hay tưởng tượng của mình. Người lãnh đạo còn được ngưỡng mộ vì những việc ông ta biết từ chối không làm.

    Thí dụ, cuộc chiến tranh Vùng Vịnh năm 1991. Khi quân Mỹ đuổi theo hàng trăm ngàn tàn quân Iraq, ông ra lệnh ngừng. Bao nhiêu người thúc ông đánh thẳng vào Baghdad, vì dân Iraq theo giáo phái Shi A đang rục rịch nổi lên lật đổ chế độ độc tài khát máu của Saddam Hussein. Ông từ chối, nói rằng Liên Hiệp Quốc chỉ trao cho sứ mệnh giải phóng Kuwait. Vả lại, cảnh máy bay truy sát những người lính bên địch đang chạy trốn, chỉ còn một cách là chạy trốn, giữa sa mạc không người, cảnh tượng đó bi đát quá, đánh thức lương tâm và lòng trắc ẩn cả thế giới. Ông Bush 41 không muốn quân đội Mỹ bị dính mãi vào những hình ảnh đó. Chính ông đã mặc binh phục, đã ra mặt trận. Bay trên trời đuổi theo giết những kẻ địch đang chạy thoát thân giữa sa mạc không phải là hành động của một Gentleman.
    NGÔ NHÂN DỤNG

    Trả lờiXóa
  2. "Bush có lần đến thăm khu bệnh bạch cầu trẻ em trong bệnh viện ở Krakow. Ba mươi lăm năm trước đấy, ông và Barbara mất con gái tên Robin cũng vì căn bệnh này.

    Ở Krakow, một cháu bé muốn đón chào phó tổng thống Mỹ. Khi biết cháu đang bị căn bệnh ung thư mà đã cướp đi Robin, Bush bắt đầu khóc. Vào cuối ngày hôm ấy, phó tổng thống viết trong nhật ký như thế này, "Mắt tôi đẫm lệ. Và sau lưng tôi là một dãy dài các máy quay phim của các đài truyền hình. Rồi tôi nghĩ, "Mình không thể nào xoay người trở lại được. Mình không thể nào khóc vì bi kịch riêng khi đối diện với những y tá phục vụ bệnh nhân tận tụy mỗi ngày. Vì vậy tôi đứng đấy, nhìn cháu bé này, nước mắt tôi chảy dài trên má, và mong sao cháu đừng thấy. Nhưng nếu như cháu thấy, thì mong sao cháu hiểu rằng tôi thương cháu.""

    Vào ngày 27 tháng Một, 1999 George H.W. Bush gởi thư cho mẹ của Bryan McGrath:

    "Bryan, người con trai ân cần của bà, đã viết cho tôi một lá thư rất hay về bà, và rõ ràng tôi nợ bà một lời xin lỗi. Bryan cho tôi biết rằng trong cuộc Chiến tranh Vùng Vịnh, lúc anh đang phục vụ trên chiến hạm USS Thomas S. Gates, bà có viết cho tôi lá thư ủng hộ nhưng bà không bao giờ được báo cho biết là thư bà đã được nhận rồi. Tuy đã quá muộn nhưng, trước tiên, tôi muốn xin lỗi bà vì đã không viết thư cảm ơn bà đã viết thư. Trong thời gian ấy, chúng tôi đã nhận được hàng ngàn lá thư rất hay, nhưng rõ ràng không thể nào trả lời từng thư một.

    Tuy nhiên, điều thật sự quan trọng là Bryan đã phục vụ tổ quốc rất vẻ vang. Tôi vô vàn kính trọng những người phục vụ trong Quân Lực của chúng ta, và tôi rất tự hào về sự tinh nhuệ và quyết tâm phục vụ của họ trong chiến dịch Bão táp Sa mạc... Bà ắt hẳn rất tự hào về người con trai Hải quân của mình. Tôi xin chia sẻ niềm tự hào của bà vì chính tôi cũng từng là Hải quân.

    Vì vậy, Bà McGrath ơi, tôi mong bà tha thứ cho tôi vì tôi đã không viết thư cho bà sớm hơn. Bà chỉ biết rằng cựu Tổng tư lịnh này, giờ đây là công dân bình thường an vui, luôn luôn biết ơn lòng yêu nước và sự ủng hộ của gia đình bà.

    Trân trọng,

    George Bush"

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips