Thứ Năm, 21 tháng 6, 2018

Giờ thì bạn ấy đã thấm.

Tôi luôn thích sự tồn tại của các bên “riêng biệt, nhưng bình đẳng”, mượn cách nói kiểu chính trị hơi nguy hiểm.
Captain Planet, Sailor Moon, The Mighty Morphin’ Power Rangers – những phim này đều là những bộ phim yêu thích của tôi thời nhỏ, bởi đều có một hay nhiều đoạn tương tự nhau khi những kẻ tốt bụng xuất hiện: Viên chỉ huy của đội Ô nhiễm (Captain Pollution) và thành viên trong đội các “thiện nguyện viên hành tinh” gây độc hại, bốn chị em của Mặt trăng Đen, hay là Người cảnh binh đen tối Dark Rangers. Tôi cảm thấy như luôn có một sự cân bằng giữa hai bên, mạnh mẽ, hài hòa, như biểu tượng âm dương.
Lớn lên, khuynh hướng nhìn thấy những điều hàm chứa sự tương quan, được mở rộng ra hơn, trong cả các chính sách quốc tế, mà cụ thể là các hệ tư tưởng đối lập, các quốc gia bị chia cắt trực tiếp, ví dụ Bắc Triều và Nam Triều, hoặc Đông Đức và Tây Đức.
Một cách hoàn toàn tự nhiên, khoảng thời gian mà dân tộc – nhà nước Việt nam thời hiện đại đã tồn tại như hai thể chế riêng biệt, đã gây một sức nặng đáng kể trong tiềm thức của tôi, và tôi tin là cả trong tiềm thức của nhiều người Việt hải ngoại. Rốt cuộc thì sự tồn tại song song ấy, sự đối kháng lẫn nhau đến không đội trời chung, và sự tồn tại của bên này là triệt tiêu của bên kia, chính là trách nhiệm mang tính quyết định duy nhất dẫn đến sự tứ tán của người Việt ở khắp mọi nơi trên địa cầu, một sự bùng nổ của các photon con người trong một trong nhiều cú va đập giữa một bên là chủ nghĩa cộng sản và bên kia là chống cộng.
Tôi sinh ra tại Hoa kỳ; thời đó tôi chẳng hề biết, tất cả những người Việt mà tôi đã từng tiếp xúc, đều là công dân của Việt nam Cộng hòa (tức là miền Nam Việt nam) hoặc như tôi biết, đều là Việt nam. Không có bất kỳ ai khác. Lá cờ vàng với ba sọc đỏ xuất hiện ở mọi nơi và là biểu tượng duy nhất của Việt nam mà tôi biết...
Tác giả bài viết Will Nguyễn hình trên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Best Blogger TipsBest Blogger Tips