Một trong những bộ phim đáng nhớ của đầu năm 2015 này, đó là chuyện kể
của đạo diễn Ridley Scott về cuộc di dân của gần 400.000 người Do Thái
về miền đất hứa, khao khát thoát khỏi ách nô lệ của Ai Cập. Bộ phim vẽ
lại một hành trình dài của con người muốn vượt thoát sự thống trị, thoát
khỏi sợ hãi để đến bến tự do. Mọi thứ được đánh đổi, chấp nhận để cái
có được mơ hồ nhưng kiêu hãnh: sự tự do của bản thân mình, dân tộc mình.
Bộ phim Exodus: Gods and Kings có thể làm cho bất kỳ một dân tộc nào
đang bị đàn áp trên thế giới phải rơi nước mắt cùng hy vọng.
Đây lại là một siêu phẩm của Hollywood với ngân sách lên đến 140 triệu
USD, tuy nhiên chỉ trong 4 tuần công chiếu, bộ phim này đã thu về hơn 60
triệu USD. Diễn viên Christian Bale tiếp tục lại chinh phục khán giả
với vai diễn khắc nghiệt, diễn đạt nhân vật Moses, (ảnh trên trong phim) người khởi xướng cuộc
cách mạng, dẫn dắt hàng trăm ngàn người Do Thái bước qua sợ hãi, đoàn
kết và thoát khỏi sự thống trị tưởng chừng như muôn đời qua các đời
Pharaoh Ai Cập. Dù ở bên cạnh Ai Cập, những con người Do Thái nhục nhằn
và cam chịu không bao giờ coi biên giới đó là sự hữu nghị cần thiết hay
lời cam kết chấp nhận cúi đầu.
Thật khó tả cảm giác về cảnh Ramses, (ảnh trên trong phim) Pharaoh đương thời của Ai Cập ra
lệnh mỗi ngày hành quyết một gia đình người Do Thái, cho đến khi nào
người Do Thái tự nguyện tố giác và giao nộp Moses cho triều đình. Như
mọi ví dụ về các chế độ độc tài của lịch sử chống lại loài người, Ramses
muốn gieo rắc sự sợ hãi để trấn áp người dân để cai trị, gieo rắc sự
khủng bố để bảo vệ quyền lực của mình. Thế nhưng, khi những người Do
Thái gầy gò, mệt mỏi quay về từ buổi hành hình, người ta không nghe
tiếng khóc trẻ con, tiếng than thở… mà chỉ có tiếng thì thầm “hãy giúp
cho tôi vũ khí, tôi muốn chiến đấu”.
Phút giây ngắn ngủ đó, nhắc nhở muôn vạn điều. Khi vượt qua sợ hãi và
nghĩ đến điều cần phải hành động cho tự do, cho tương lai, mọi dân tộc
trên thế giới này đều có những biên niên sử vĩ đại. Năm 73 trước Công
nguyên, gã nô lệ Spartacus người Thracia lãnh đạo đoàn chiến binh nô lệ
trở thành nỗi kinh hoàng của đế chế La Mã. Năm 1258, hàng ngàn người dân
nhà Trần quyết cùng thực hiện kế sách ‘thanh dã’ (vườn không nhà
trống), hy sinh mọi thứ để đối đầu với 30.000 quân Mông Cổ bách chiến
bách thắng của Ngột Lương Hợp Thai, để giành tự do cho quê nhà. Đâu đâu
cũng vậy, khi một dân tộc cùng với những người đứng đầu không hèn hạ,
không thỏa hiệp, thì không có nỗi sợ hãi nào có thể ngăn họ nghĩ đến
tương lai bằng sức mạnh danh dự.
Khi đoàn người của Moses đứng trước biển biển Đỏ, sóng dữ và bao la.
Đằng sau thì đoàn chiến xa của vua Ramses đang đến gần. Có những người
dân đã kinh hoàng la lên “tại sao chúng ta không quay lại Ai Cập, có là
nô lệ thì chúng ta cũng có cái ăn, và không bị giết”. Không có câu trả
lời cho những lý luận đó. Những lý luận đã trở thành đương thời của thế
kỷ 21 khi con người quen việc phủ lên sự đê hèn của mình bằng ngôn từ
nhung lụa. Đạo diễn Ridley Scott (ảnh trên đang chỉ đạo diễn xuất) đã dùng hình ảnh để trả lời tất cả.
Những người đàn bà ôm con nhỏ lao thẳng vào dòng nước. Những cụ già
chống gập khập khiễng bước đi. Nếu biển không cạn để gần nửa triệu người
đó băng qua, họ đã chết. Lịch sử sẽ ghi lại một câu chuyện thương tâm
rằng vào thời cổ đại Ai Cập, 1.300 năm trước Công nguyên, người Do Thái
đã chọn cái chết chứ không chịu làm nô lệ.
Trong chuyện cổ tiếng Hebrews, Chúa đã làm phép tách biển làm đôi để
người Do Thái tìm đến tự do. Nhưng trong cách kể chuyện không bị lệ
thuộc vào tín ngưỡng của đạo diễn Ridley Scott, ông đã diễn đạt bằng
khoa học rằng chính các vòi rồng vào thời điểm đó đã hút nước biển cạn
trong một khoảng thời gian và tạo nên một sinh lộ thần kỳ cho người Do
Thái trước khi quân Ai Cập ập đến. Khi được hỏi về phân đoạn này, Ridley
Scott nói trên tờ Esquire rằng “tín ngưỡng chính là nguồn gốc lớn nhất
của sự dữ. Con người bị xâu xé bởi ý nghĩa chúa trời riêng của mình, thế
nhưng trớ trêu thay thượng đế chỉ có một”. Vốn là người theo tin thuyết
bất khả tri, Ridley Scott tin rằng cuộc vượt thoát đầy tính sử thi đó,
duy nhất bắt nguồn từ niềm tin vào tự do và lòng quả cảm vượt qua sợ hãi
của người Do Thái.
Theo Cựu Ước: Khi Môisen chỉ tay xuống biển. Chúa làm cho nước rút lui bằng một cơn gió đông thổi thật mạnh suốt đêm. Gió làm biển khô. Nước xé ra làm đôi và dân Israel bước đi không hề ướt chân. |
Phim Exodus: Gods and Kings không có kết thúc. Hành trình của ông Moses
và những người dân Do Thái còn miệt mài. Ông ra đi khi là một dũng sĩ
cho đến khi tóc bạc phơ, run rẩy trên chiếc xe về vùng đất hứa. Câu
chuyện như một ẩn dụ về hành trình đến tự do của mỗi dân tộc không bao
giờ có đoạn kết.
Tự do là cuộc tìm kiếm không ngừng, ngay cả khi những
nhà lãnh đạo lừa dối bạn rằng tự do đang ở cùng bạn. Miến Điện hay Cuba
có thể khác ngày hôm qua, nhưng tự do vẫn còn ở xa xa phía trước. Tự do
là con đường chứ chưa bao giờ là đích đến trên thế gian này. Tự do chỉ
hiển hiện với những con người đi tìm nó, chứ không thể là miếng ăn sợ
hãi và nỗi nhục nhằn sống trong nô lệ ở trước bờ biển Đỏ ầm ầm sóng./Tuấn Khanh
Bài đọc thêm: Biển
chia đôi và lễ hội của Hàn Quốc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét