Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

Những nỗ lực đánh phá ra ngoài biên giới


Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
A.C. Thompson - Phóng viên kiêm cảnh sát, kiêm...
Cũng nên xem cho biết, nếu bạn muốn thấy sự pha trộn ngành nghề của một phóng viên kiêm cảnh sát, kiêm FBI, kiêm luôn chức năng CIA, và cả thẩm phán đường phố, trong một con người. Bởi, qua đó, bạn sẽ thu hoạch được một số kỹ thuật hỏi xoáy, đá xoay, dí đến cùng, hầu đạt được cái mục đích mà người chủ xướng muốn có và cần cắt xén theo ý đã định sẵn để cho vào phim.
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Tựa đề đoạn phim phóng sự trên đài PBS vừa chiếu tối ngày 03/11/2015 (ở Mỹ) thực sự quá sức giật gân: Khủng Bố ở Sài Gòn Nhỏ (Terror in Little Saigon).
Nếu bạn muốn biết rõ đoạn phim này khủng bố cộng đồng người xem ở Sài Gòn Nhỏ (đặc biệt là cộng đồng cựu quân nhân Quân Lực VNCH) phải sôi máu như thế nào, hãy chịu khó tốn một giờ để xem qua, khắc rõ. Bởi, trong đó, hình ảnh một buổi diễn hành vinh danh sự hy  sinh để bảo vệ tự do của tập thể quân nhân VNCH-Hoa Kỳ đã được sử dụng cho mục tiêu bóp méo sự kiện theo định hướng mô tả tính cực đoan hiếu chiến của những người thực hiện phóng sự.
- See more at: https://www.danluan.org/tin-tuc/20151105/dinh-tan-luc-mo-giat-gan-ket-giat-lui#sthash.UvwzrNmN.dpuf
Lại càng không thể bỏ qua một thiên phóng sự ráp nối xâu chuỗi tuyền những lời đồn đãi đó đây từ 30 năm trước, nếu bạn đang rỗi vài phút xả hơi trong thời gian tham dự hay theo dõi các cuộc biểu tình phản đối chuyến công du để sắp xếp nhân sự cho dàn lãnh đạo Ba Đình của đại đế họ Tập. Bởi, trong suốt một giờ đồng hồ đó, bạn sẽ thủng tai đỏ mắt mà không tìm thấy một bằng chứng nào cụ thể đủ để thuyết phục được bạn, rằng, những lời kết tội nọ sẽ phủi sạch giá trị công trình điều tra của các cơ quan công lực Hoa Kỳ trong suốt ba thập niên qua.
Bạn từng nghe qua những bài thơ hay bài nhạc về các cuộc tình không đoạn kết? Thì đây là cơ hội để bạn thưởng thức một khúc phim không đoạn kết. Bởi, ngay chính người dẫn phim có tiêu đề quá sức giật gân như trên cũng đã phải thở dài giật lùi ở phần cuối, tự thán là không tìm đâu ra manh mối cho mục tiêu đã tính trước và tận lực xoáy trôn ốc, mà “không bãi đáp”.
Tội nghiệp biết chừng nào. Bởi, đối với đối tượng người nước ngoài, nghe được tiếng Anh, thì thất vọng cực kỳ về một “vấn đề lớn” là “ám sát ký giả” nhưng kết cục chỉ là một chuỗi những lời đồn được thuật lại từ những người ẩn danh hay bịt mặt. Còn, đối với đối tượng người Mỹ gốc Việt, thì, từ thế hệ tỵ nạn CS đầu tiên đến thế hệ thứ 2 và 2.5 hiện giờ, chẳng có một luận điểm nào trong toàn bộ khúc phim được chứng thực bằng những bằng cớ có tính pháp lý, thậm chí, cả bằng cớ có tính luân lý hay luận lý.
Bạn cũng có thể hỏi thăm những người đã xem, thử coi họ nhận định thế nào về ẩn ý của những người thực hiện đoạn phóng sự này, hoặc thế lực nào đứng đàng sau chống lưng để đạt mục tiêu quậy đục dòng người đấu tranh dân chủ hóa đất nước. Bởi, cái nhãn khủng bố dán không dính vào một tổ chức đấu tranh chính trị có quá nhiều thành quả ngoại vận (ra vào trụ sở Quốc Hội hay Nhà Trắng như nhà mình), thì đành phải cố dán cái nhãn khủng bố đó vào tiền thân của nó, thông qua một bộ phận có tên là K9 mà không thực sự hiểu rõ là gì, ngoài những điều “nghe nói thế!”.
Đã thế, lại còn nối vào phim cả những sự kiện 1981 xảy ra trước khi tổ chức tiền thân của đối thủ nặng ký ấy có giấy khai sinh 1982 (mà cả nhóm đặt hàng đang dồn sức làm giấy khai tử cho nó). Như trường hợp ký giả Dương Trọng Lâm, chẳng hạn.
Đã thế, lại còn lừa đảo chiêu dụ rất nhiều nhân vật được phỏng vấn bằng những đề tài “nhẹ nhàng” như “40 năm rời nước”, chẳng hạn. Nhưng đến chừng vào cuộc thì hỏi tuyền những điều “không mấy nhẹ nhàng” về chuyện hăm dọa, ám sát... với chủ điểm cốt lõi là K9. Điển hình như trường hợp ông Nguyễn Xuân Nghĩa.
Đã thế, lại còn bỏ qua rất nhiều đoạn phỏng vấn những nhân vật liên hệ, mà không cho vào phim, vì họ không nói điều gì thuận lợi cho cái mục tiêu đặt sẵn của những người làm phim và cả những kẻ đặt hàng đoạn phim. Như trường hợp quý ông Trần Xuân Ninh, Bùi Đăng Khoa, Đỗ Thông Minh...

Đã thế, lại còn để lộ một sơ hở sơ đẳng khác là: Khúc phim này lên sóng lúc 10:00 ngày 04/11/2015 (giờ VN), mà báo Thanh Niên trong nước có ngay một bài tường thuật với nhiều điểm phiên dịch sai lạc nguyên ngữ (có dụng ý sẵn), ngay từ lúc 06:00 ngày 04/11/2015 (tất nhiên là giờ VN). Tức là đi trước sóng những 4 giờ đồng hồ. Như thử ban biên tập báo này được phép viết sẵn theo lệnh của giới đặt hàng.
Hãy coi ngay, trước khi đoạn phim phóng sự (rất gần với phong thái dư luận viên trong nước) này được lấy xuống, và biết đâu, ban thực hiện ngỏ lời xin lỗi khán giả về tính thiếu đạo đức truyền thông, nếu họ còn sự tự trọng tối thiểu.
Hoặc giả, vì họ thấy ra việc làm lợi (có thể theo yêu cầu có kèm vật chất) cho một chế độ bạo tàn đang khủng bố hàng giờ người dân Việt Nam trong nước là một tội ác.
Hãy coi ngay, để thấy tầm vóc của những nỗ lực đánh phá ra ngoài biên giới đã tự diễn biến thành PR cho đối thủ
.

14 nhận xét:

  1. “Tôi thấy thường các cơ quan truyền thông Mỹ làm việc rất bài bản, cẩn thận. Riêng trong vụ này họ đã nêu đích danh một nhóm gọi là K9, là Mặt Trận “The Front” có liên quan đến một số vụ ám sát trong cộng đồng người Việt khắp nơi.
    Tôi thì luôn luôn phản đối những hành động khủng bố, dù nhân danh bất cứ lý do gì, nhất là khủng bố những nhà báo hoặc gia đình của họ. Thêm nữa tôi thấy không có lửa thì làm sao có khói, cho nên tôi nghĩ Mặt Trận hay bất cứ tổ chức cá nhân nào có liên hệ đến những vụ khủng bố đã nêu ra thì nên phải bạch hóa, phải sửa sai cho rốt ráo.
    Tôi nghĩ những người có liên hệ, như những người mà ký giả phỏng vấn thì họ nên nói cho rõ ràng hơn chứ không nên nói kiểu ỡm ờ, khỏa lấp, bởi như vậy thì tình hình càng tệ hại hơn chứ không giải quyết được gì. Tôi thấy những nhân chứng trong phim không nói được cái gì rõ ràng, trắng đen ra sao, thủ phạm thế nào.
    Ngô Văn Hiếu
    “Cuốn phim này khiến mình khá thất vọng về sự chuyên nghiệp cũng như đạo đức truyền thông của đài PBS. Đây là một phóng sự điều tra để tìm ra những hung thủ đã giết người trong thập niên 80 mà phóng sự này kết luận Mặt Trận là tổ chức đã làm chuyện đó.
    Trong suốt phóng sự mình thấy họ đưa ra một số nhân chứng mà họ gọi là bằng chứng mới. Trong 5 người họ đưa ra thì có một người xác nhận nhưng đó là một người mà giấu tên mà cũng giấu mặt luôn, chỉ do người phóng viên kể lại là có người nói như vậy mà thôi. Còn 4 người có mặt trong phỏng vấn thì không ai xác nhận chuyện đó.
    Thứ nhì là em không thấy có sự chuyên nghiệp, coi suốt cuốn phim có cảm giác như là họ đã có một kết luận rồi và họ chỉ đi tìm người ủng hộ kết luận đó thôi chứ không phải đi tìm thêm thông tin.
    Một điều làm Hồng Thuận thấy đáng quan tâm hơn khi coi phim này là cách mà phóng sự miêu tả một hình ảnh rất tiêu cực về cộng đồng người Việt hải ngoại và tạo những ấn tưởng rất sai lạc đối với khán giả người Mỹ. Phóng sự lồng vô hình ảnh những người lính VNCH mặc quân phục trong những sinh hoạt cộng đồng như diễn hành Tết hay những buổi tiệc trong cộng đồng, thì cái cách mà họ edit, biên tập phim lồng vô một số những kỷ xảo trong phần quay cũng như những từ ngữ mà họ dùng để miêu tả những sinh hoạt này rất là xúc phạm đến cộng đồng mình, nhất là những chú bác trong QLVNCH. Họ miêu tả như đây là một cộng đồng rất hoang tưởng, bị chôn chân trong quá khứ và chỉ giữ khư khư khái niệm như làm sao khơi mào lại cuộc chiến Việt Nam…”
    Trinity Hồng Thuận

    Trả lờiXóa
  2. Sau khi bắn Dương Trọng Lâm, một tổ chức có tên là Việt Nam Diệt Cộng Hưng Quốc Đảng (A.C. Thompson tìm thấy trong hồ sơ FBI với ký hiệu VOECRN) gửi thư từ Las Vegas đến văn phòng hãng thông tấn AP ở New York cho biết nhóm đã thực hiện vụ giết Dương Trọng Lâm ngày 21/7/1981.

    Lúc đó chưa có Mặt Trận. Năm 1982 mới có phóng sự trên đài truyền hình CBS mang tên “HCM Trail”, ý so sánh với Ho Chi Minh Trail thời chiến, nói về Mặt Trận của Tướng Hoàng Cơ Minh và năm 1983 với hàng loạt Đại hội Chính Nghĩa chào đón tướng Minh từ chiến khu trở ra...

    Cho đến nay chưa có bằng chứng cụ thể để truy tố một nghi can nào trong các vụ giết những nhà báo gốc Việt. Trong khi phóng sự “Terror in Little Saigon” đưa ra kết luận rõ ràng là K-9, một cánh tay của Mặt Trận đã giết Dương Trọng Lâm và Nguyễn Đạm Phong.

    Nếu Mặt Trận coi đây là một sự vu khống về những hành động khủng bố, ông Vũ Văn Lộc cho biết Mặt Trận có thể kiện ký giả A.C. Thompson, cơ sở truyền thông ProPublica và đài PBS ra tòa.

    Nhìn lại cuộc chiến Việt Nam, nếu còn kéo dài qua đến Mỹ như một số nhà báo thường nhận định khi viết về sinh hoạt chính trị cộng đồng Việt, thì chắc còn phải chờ thời gian lâu mới biết thủ phạm đứng sau những vụ ám sát là ai.

    Và cũng có thể không bao giờ tìm ra được vì cuộc chiến Việt Nam trước đây là một cuộc chiến với nhiều cái chết đầy bí ẩn.
    BÙI VĂN PHÚ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Theo quan điểm của chúng tôi chỉ có tòa án mới có quyền quyết định có tội hay vô tội đối với Mặt Trận tiền thân của đảng Việt Tân. Chúng tôi ghi nhận ông Lý Thái Hùng Tổng Bí Thư Việt Tân đã lên tiếng về sự vu cáo và đã làm việc với luật sư. Chúng tôi mong rằng ông sẽ tiến hành đưa cơ sở truyền thông ProPublica và hệ thống truyền hình PBS ra tòa để xác minh Mặt Trận hay đảng Việt Tân hoàn toàn vô tội.

      Chúng tôi tin rằng muốn mang lại tự do cho đất nước chúng ta không thể tiếp tục lập luận rằng phim “Khủng Bố ở Little Sài Gòn” hay những người muốn thực sự tìm ra thủ phạm là “làm lợi” cho cộng sản. Việc cộng sản lợi dụng là do đã có cá nhân hay tổ chức khủng bố, khi các vụ án chưa được đưa ra ánh sáng thì cộng sản vẫn còn cơ hội tiếp tục lợi dụng.

      Công lý là điều đang được đấu tranh hãy thực hiện công lý ngay tại Hoa kỳ song song với việc đấu tranh đòi công lý cho Việt Nam.

      Chỉ có sự thật mới giúp chúng ta hiểu, chấp nhận và tôn trọng nhau. Chỉ có sự thật mới tạo được liên kết để giải thể cộng sản.

      Trên tinh thần này chúng tôi kêu gọi mọi người hãy cộng tác với các cơ quan truyền thông và giới chức Hoa Kỳ để đưa ra sự thật ra ánh sáng, mang thủ phạm ra trước pháp luật.
      CỘNG HÒA THỜI BÁO

      Xóa
  3. K9 chưa bao giờ là một bộ phận của Mặt Trận, đúng hơn đó chỉ là một danh xưng gọi đùa của ông Tổng Vụ Trưởng Phạm Văn Liễu dành cho mấy vị lão thành không tiện đặt dưới cơ cấu lúc đó của Mặt Trận, chia ra từ K1 tới K8.

    Cơ cấu của Tổng Vụ Hải Ngoại Mặt Trận lúc đó được chia làm Chi Bộ, Thành Bộ, Miền và Khu Bộ, viết tắt là C, T, M và K. Các đoàn viên Mặt Trận, tùy theo vùng địa dư cư ngụ được chia làm 8 Khu Bộ gồm có:
    Hoa Kỳ là K1, Canada là K2, Tây Âu là K3, Á Châu là K4, Úc Châu là K5, Phi Châu là K6, Đông Âu là K7 và Nam Mỹ là K8.
    Có một số vị lão thành phải do đích thân ông Tổng Vụ Trưởng liên lạc, liên lạc thôi chứ cũng chẳng có chỉ huy gì, tôi còn nhớ tên hai vị là ông Cao Thế Dung và ông Đào Vũ Anh Hùng. Đại Tá Liễu gọi đùa là mấy vị này thuộc K9...

    Thời đó những người ở trong Mặt Trận biết về danh từ K9 không nhiều. Tôi không rõ nó đã lọt ra bên ngoài từ ai và vào lúc nào. Qua bài phóng sự truyền hình mới đây của ký giả A.C. Thompson, tôi không thấy có bằng chứng gì là cơ quan FBI đã cáo buộc cho thủ phạm giết người có tên là K9. Tôi chỉ thấy những khẳng định vũ đoán này từ nữ điều tra viên (đã hồi hưu) Tang-Wilcox và rất nhiều lần từ miệng ký giả A.C. Thompson. Còn về các tin đồn hay suy diễn của một số người thì họ cần phải có bằng cớ vững chắc, nếu không thì chỉ là hành động a dua vô trách nhiệm.
    HOÀNG CƠ ĐỊNH

    Trả lờiXóa
  4. Sở dĩ tôi nói họ thiếu đạo đức và thiếu chuyên nghiệp là khi gặp tôi lần đầu, A.C. Thompson nói là muốn làm một cuốn phim về cộng đồng Việt Nam sau 40 năm và PBS sẽ phát hình vào Tháng Chín, 2015. Sau dăm phút nói chuyện, tôi nhận ra là A.C. Thompson không hề muốn hỏi gì về sinh hoạt cộng đồng mình, mà muốn hỏi tôi về nghi vấn Mặt Trận giết những nhà báo. Tôi quạt ngược và nêu nhiều nghi vấn, vì sao họ không điều tra tìm hiểu những chuyện khác, như ai trong Chính quyền JFKennedy quyết định về số phận của Tổng Thống Diệm? Ai thật sự giết Kennedy hay Mục Sư Martin Luther King? Còn vụ thảm sát Mậu Thân 1968 thì sao?

    Kết quả lần đó, có lẽ không đạt “mục đích yêu cầu,” nói theo người Hà Nội!
    Vì vậy, lần thứ hai, vào Tháng Chín, A.C. lại muốn xin gặp tôi và lần này nói là thực sự muốn hỏi về việc Mặt Trận. Tôi đồng ý và nghĩ mình không có gì phải giấu. Tôi nói nhiều về cơ cấu của tổ chức khi tôi còn ở trong Mặt Trận, về việc ông Phạm Văn Liễu lo cơ cấu hải ngoại, và ông Hoàng Cơ Minh lo chiến khu. Tôi đã mất cả giờ để giải thích vai trò của Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Hải Ngoại là Phạm Văn Liễu, với đơn vị K9 trong Mặt Trận, mà A.C. Thompson không hề dùng tới, không hề nhắc đến tên của ông Liễu. Tôi cũng nói nhiều về ông Hoàng Cơ Minh, mà A.C. Thompson cũng không hề dùng đến, vì những điều tôi nói không hợp với mục đích cuốn phim của ông ta.
    NGUYỄN XUÂN NGHĨA

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng trong ba cuộc phỏng vấn, người viết này được A.C. Thompson và Richard Rowley hỏi về đơn vị bí mật K-9 mà họ trình bày như một đám sát thủ! Sự thật nó rắc rối hơn vậy….
      Trong tổ chức của Tổng vụ Hải ngoại do ông Phạm Văn Liễu cầm đầu cho đến khi ly khai, tổ chức của Mặt Trận có các Khu Bộ, Xứ bộ hay Chi bộ hoạt động tại Âu Châu, Úc Châu hay từng từng tiểu bang Hoa Kỳ. Vào thời ấy, cộng đồng người Việt tại hải ngoại có nhiều nhân vật nổi tiếng ngày xưa tại miền Nam, như tầng lớp tướng tá hay các chính khách và nhân sĩ. Họ có thể ủng hộ Mặt Trận, nhưng một cách kín đáo thôi, và khó là đoàn viên của Mặt Trận tại địa phương, dưới sự điều động của một Chi bộ trưởng hay Xứ bộ trưởng chỉ là kỹ sư hay Đại úy lưu vong. Vì vậy, ông Liễu đề nghị lập ra một Khu bộ đặc biệt dưới bí danh K-9 do ông trực tiếp điều động mà không qua hệ thống tổ chức thông thường. Đó là Khu bộ K-9.
      Người viết này rất thận trọng khi tránh nói về các bậc chức sắc của chúng ta trong hệ thống K-9 của ông Phạm Văn Liễu vì sợ họ sẽ lại bị các nhà báo này liên lạc và làm phiền.
      Nhưng, các nhà báo Mỹ đã có hai năm chuẩn bị nên gặng hỏi về việc cựu đoàn viên Mặt Trận là Trần Văn Bé Tư đã xác nhận mình là đoàn viên của K-9 khi ám sát hụt ông Trần Khánh Vân! Người viết hoàn toàn không biết chuyện K-9 đã “thoát xác” như vậy vì chuyện ấy xảy ra sau khi ông Phạm Văn Liễu bị Chủ tịch Hoàng Cơ Minh cách chức và ly khai thành một tổ chức khác, nên ông Liễu muốn có một hành động biểu dương khí thế chống cộng.
      A.C. Thompson và đồng bọn không hề nhắc đến chi tiết động trời này vì muốn chụp mũ ông Hoàng Cơ Minh và Mặt Trận của ông về việc sát hại các nhà báo!
      Họ cũng không dám nói rằng khi K-9 của ông Phạm Văn Liễu muốn ra tay, đối tượng cái nhóm phiêu lưu này muốn chọn chính là… Nguyễn-Xuân Nghĩa. Về sau, sợ bị FBI điều tra về tội bắn Nguyễn-Xuân Nghĩa (vì đang giữ chức Vụ trưởng Vụ Tuyên Vận trong Ban Chấp hành Tổng vụ Hải ngoại của Mặt Trận tại San Jose), nhóm người này mới nhắm vào các nhà báo “thân cộng”, kể cả Đỗ Ngọc Yến của tờ Người Việt, một bạn chí thiết của người viết này. Và cuối cùng thì Trần Khánh Vân lãnh đạn!
      Kết luận khi ấy của người viết cho các nhà báo Mỹ: Phạm Văn Liễu ưa làm loạn, không coi trọng tự do tư tưởng, nhưng luộm thuộm (sloppy) nên chẳng làm ra chuyện gì. Nhưng tay nhà báo Mỹ đã có chủ đich Họ làm nốt phần vụ còn lại là tạo ra một hình ảnh tồi tệ, hiếu chiến và hiếu sát, về cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa trong thế kỷ 21, tại Little Saigon!
      Họ mất bao nhiêu tiền để có một “phóng sự ba xu” (nikelodeon) như vậy?

      Người viết này xin trở về chuyện kế toán: người Việt hải ngoại gửi về nhà 14 tỷ đô la. Chế độ cộng sản chỉ dùng 1% của ngân khoản ấy – là 140 triệu một năm – cũng đủ sai khiến các doanh gia hay nhà báo Mỹ đã có sẵn thiên kiến về Việt Nam Cộng Hòa! Sẽ có ngày họ về Việt Nam để lại làm phóng sự về vụ Mỹ Lai mà bỏ qua Mậu Thân 1968 tại Huế…
      Người viết này chỉ mong rằng cộng đồng chúng ta không mắc bệnh câm, điếc hay mù!
      NGUYỄN XUÂN NGHĨA

      Xóa
  5. 60 phút phim! Với tôi là biết bao dấu chấm lửng còn bỏ ngỏ! Không biết rằng các ông cố ý đặt những dấu chấm lửng ấy, hay là 60 phút như vậy đã là đủ đối với các ông? Và nếu là đã đủ theo quan điểm của các ông thì 60 phút phim vừa qua đúng là một sự phỉ nhổ đau lòng đối với tập thể những người đã vượt biển tìm tự do như chúng tôi! Kẻ thủ ác là chế độ độc tài man rợ cộng sản tại Việt Nam sẽ vui mừng hể hả biết bao nhiêu, khi bỗng dưng từ trời rơi xuống một món quà vô giá cho họ, đó là chính nghĩa của đoàn người Việt Nam vượt biển tìm tự do 30 năm trước đã đột nhiên bị tước sạch, khi cuốn phim đã có những dẫn dắt để người xem đồng hoá danh dự tập thể cộng đồng Việt Nam Tự Do lẫn với một bí số huyễn hoặc là K-9, được cho là một bộ phận chuyên ám sát của một tổ chức chính trị có tên là Măt Trận /The Front / tức Việt Tân ngày nay.

    Ở một quốc gia Hợp Chủng như nước Mỹ, nơi tự do ngôn luận được bảo vệ như một thứ tôn giáo, một tập thể người Việt nam 30 năm trước đã sống sót từ biển cả, đem theo nguyên xi ký ức chiến tranh của một quốc gia đẫm máu oan cừu! Tập thể ấy có những ứng xử mà mãi mãi người Mỹ không bao giờ hiểu nổi, như cho đến tận hôm nay, chúng tôi vẫn còn đó những con người đau đáu ước mộng phục sinh lại nước Viêt Nam Cộng Hòa! Họ chấp nhận biết bao thiệt thòi của cuộc sống để lao theo với ước vọng đó, như cha ông họ khi xưa, hàng ngàn năm mất nước mà vẫn có ngày giành lại được nền tự chủ!

    Đau lắm, khi những lời dẫn của ông về một hình ảnh gần như điên rồ của chúng tôi!

    Nhưng chúng tôi, sau 40 năm mất nước và phải sống đời sống lưu vong trên những quốc gia nhân bản dân chủ văn minh, đã phải biết dành cho các ông sự tôn trọng, dù rằng chúng tôi biết các ông coi chúng tôi như những người khùng điên , thậm chí trong một chừng mực nào đó, khinh chúng tôi !

    Có điều, xin ông và đồng nghiệp đừng đánh đồng cả tập thể những người Viêt Nam Tự Do chúng tôi, vào với tổ chức mà các ông đang chính danh nêu ra sự nghi ngờ (dẫn dắt gần như chắc chắn) rằng, họ đã thi hành những tội lỗi nhắm vào đồng nghiệp của các ông ba mươi năm trước.

    Bản thân tôi, xin tri ân các ông, vì tưởng rằng những hành vi tội ác ấy đã chìm sâu vào một đáy hồ quên lãng, hôm nay đưôc mở ra bởi quyền lực đệ tứ quyền. Chúng tôi mong mỏi các ông sẽ đi đến thành công để chứng minh được giá trị Tự Do Ngôn Luận là giá trị bất khả xâm phạm trên đất Mỹ và sẽ dần lan ra tất cả địa cầu.
    PHẠM VĂN THÀNH

    Trả lờiXóa
  6. Báo Thanh Niên Online vừa lập một kỷ lụcc Guinness mới tinh: đăng liên tiếp hai bài báo đi trước cả sóng truyền thông của Mỹ.
    Bài 1: “Bí ẩn khủng bố ở Little Saigon”, lên mạng lúc 06:00 ngày 04/11/2015.
    Bài 2: “Báo Mỹ: Việt Tân đã giết hại hàng loạt nhà báo gốc Việt để bịt miệng”, lên mạng lúc 10:18 ngày 04/11/2015.
    Cả hai bài này tường thuật & bình luận đoạn phim phóng sự dài 60 phút “Terror in Little Saigon”, do Frontline và ProPublica thực hiện, phát sóng trên đài tư nhân PBS của Mỹ, vào lúc 10:00 ngày 4/11/2015 (giờ VN), được ghi rõ trong nội dung bài 1.
    Điều đó có nghĩa là bài 1 đi trước sóng truyền thông của Mỹ những 4 tiếng đồng hồ. Và bài 2, tuyệt vời hơn nữa, TNO chỉ cần 18 phút đầu của đoạn phim là có thể kể vanh vách những chi tiết trong 42 phút còn lại của thiên phóng sự, cộng thêm những lời bình đặc thù hình sự.
    Dường như có mùi khen khét đâu đây.
    Gút 1: Tài thánh nào mà TNO có thể làm chuyện ảo thuật kỳ bí hơn cả David Copperfield như thế, nếu không có một đường dây ăn thông qua Tuyên giáo TW ở Ba Đình?
    Gút 2: Vậy thì, có gì ngăn cản bộ sậu Ba Đình không khai thác các “ưu điểm” đó, bằng tiền thuế của dân Việt, để tấn công cộng đồng người Việt hải ngoại trên mặt trận truyền thông?
    Gút 3: Như thế, có phải cái lõi của vấn đề không nằm ở Frontline hay ProPublica, cũng không nằm ở PBS, mà chính thực là ở cái gốc CPV tức là đảng CSVN, dùng tiền thuế của dân để chiến đấu chống lại nhân dân?
    Gút 4: Phản ứng vùng vẫy của chế độ trong nước phô bày tính “không xuể”, trước thành quả nong xích của nhân dân làm nhà nước suy yếu hẳn, và trước làn sóng đối kháng quy tụ rất nhều thành phần hiện nay… Phản ứng vùng vẫy đó, ngó chừng, đã “vượt biên” ra nước ngoài, dùng sở trường mua bán dưới gầm bàn, để gia cố Nghị quyết 36.
    Gút cuối: Hãy giúp cho đảng và nhà nước sớm ngưng mọi vùng vẫy vô vọng hiện nay.
    ĐINH TẤN LỰC

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trong phỏng vấn của Báo Người Việt, ông A.C. Thompson, người thực hiện phim “Terror in Little Sai Gon” đã cho biết Tony Nguyễn là người đã đề nghị, hợp tác và hướng dẫn ông làm phóng sự điều tra về cái chết của 5 nhà báo Việt Nam từ 1981 đến 1991...

      Tại sao ông A.C. Thompson lại tốn bao nhiêu thì giờ, công sức, tiền bạc để làm một đoạn phim dài 1 tiếng đồng hồ mà không đưa ra được những thông tin gì mới?
      Hơn thế nữa ông A.C. Thompson đã cố tình bác bỏ hoàn toàn kết luận của cơ quan điều tra liên bang Hoa Kỳ (FBI) là không có đủ chứng cứ để truy tố ai, sau 15 năm điều tra và đã đóng hồ sơ vào giữa thập niên 90.

      Động lực của A.C. Thompson trong việc thực hiện đoạn phim với tựa đề mang tính giật gân “Khủng bố tại Sài Gòn Nhỏ” này là gì? Câu trả lời phần lớn nằm ở người đã hướng dẫn và hợp tác với A.C. Thompson thực hiện cuộn phim này chính là Tony Nguyễn...

      Năm 2014, Tony Nguyễn gặp A.C. Thompson tại Oakland và theo lời kể của Thompson thì chính Tony Nguyễn là người đã thuyết phục thực hiện thiên phóng sự điều tra vụ 5 ký giả Việt Nam bị giết nhưng chính quyền Hoa Kỳ đã làm ngơ.

      Nhóm làm phim có mục đích gì?
      - Kết tội Mặt Trận đứng đằng sau 5 cái chết của ký giả người Việt tại Mỹ.
      - Kết tội chính phủ Hoa Kỳ đứng sau lưng đồng lõa với Mặt Trận để che lấp tội ác.
      - Đưa ra hình ảnh cực đoan, giết người bịt miệng, khủng bố của những tổ chức đấu tranh và tập thể cựu chiến sĩ VNCH...

      Mục tiêu của Tony Nguyễn là muốn vận động dư luận nhằm triệt hạ uy tín của tổ chức Mặt Trận và quan trọng hơn là bôi nhọ tập thể quân nhân QLVNCH là thành phần cực đoan, đang cản trở chủ trương hòa giải hòa hợp với chính quyền CSVN.

      Nhìn như vậy, chúng ta thấy động lực chính của Tony Nguyễn là cho sống lại vụ án 5 ký giả bị giết để qua đó bôi bác hình ảnh cộng đồng người Việt thành cực đoan, quá khích. Có phải là để dọn đường cho sự xuất hiện của một lực lượng thân cộng mà chính Tony Nguyễn đang lãnh đạo qua Viet Unity?
      Ai đứng sau Tony Nguyễn?...
      NGỌC LAN

      Xóa
  7. Thư Lên Tiếng của Little Saigon San Jose Foundation
    Chúng tôi hoan nghênh và cảm kích hệ thống truyền thống PBS và các nhà sản xuất cùng các chủ bút của chương trình Frontline trong việc truy tìm công lý cho những nạn nhân bị giết, nhất là những người đã hành xử quyền tự do tư tưởng mà cuốn phim đã đề cập. Tuy nhiên, có thề vì sự cố vấn khiếm khuyết hoặc có thể không nắm vững sự hiểu biết lịch sử đặc thù về chính trị và văn hóa của người Việt trong khoảng thập niên 80 từ các nhân sự điều hành thuộc chương trình Frontline khi trình chiếu phim tài liệu “Khủng Bố ở Little Saigon” vào ngày 3 tháng 11 năm 2015. Cuốn phim này đã tạo một luồng phẫn nộ trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt trên toàn Hoa Kỳ. Với cái tựa đề sai trật của cuốn phim dù mang một cái tên rất sôi nổi để lôi cuốn người xem, nhưng hoàn toàn không ăn khớp liên hệ gì đến ý tưởng tốt đẹp chủ ý của cuốn phim. Cộng đồng người Mỹ gốc Việt cảm thấy bị xúc phạm danh dự và kính trọng của một cộng đồng tràn đầy sinh động và uy tín.

    Người Việt tỵ nạn cộng sản ở Hoa Kỳ luôn theo đuổi cho sự tự do và dân chủ cho Việt Nam kể từ ngày Saigon thất thủ năm 1975. Tuy vậy, chúng tôi cũng là những công dân Hoa Kỳ tôn trọng luật pháp chống lại bất cứ bạo lực và những hành vi trái phép nào đối với những người khác chính kiến vì đây là một quốc gia tự do và dân chủ. Chúng tôi hỗ trợ và hợp tác với chính quyền để vạch trần bất cứ cá nhân hay tổ chức nào vi phạm luật pháp. Chúng tôi hỗ trợ sự công lý cho bất cứ nạn nhân nào bị giết chết mà cuốn phim đã bênh vực. Tuy nhiên, với lối đặt tiêu đề không đúng để tạo sôi nổi cho cuốn phim, các nhà sản xuất và phóng viên đã hành xử bất công lẫn tấn công cộng đồng người Việt hải ngoại. Đây là một vài khuyết điềm trong cuốn phim:
    * Tên gọi “Little Saigon” đã không hiện hữu trong thập niên 80 khi những vụ giết người xảy ra như cuốn phim trình bày.
    * Việc mặc quân phục cùng với vũ khí hình thức của các cựu quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ nhắm vào mục đích nghi lễ trong các ngày họp mặt thân hữu, diễn hành trong ngày Tết Nguyên Đán, kỷ niệm ngày Quân Lực. Hình thức thao diễn nhắm vào mục đích tưởng niệm và nhắc nhớ thế hệ trẻ nhớ đến sự hào hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong cuộc chiến Việt Nam.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bởi vậy, khi dùng tên gọi “Little Saigon” cùng với sự suy diễn sai lầm về những bộ quân phục nghi lễ qua cách tường trình là “tạo ra một cuộc chiến khác” đã hướng dẫn sai lạc cho người xem. Ngay tại Hoa Kỳ, người Mỹ mang những bộ quân phục và đóng kịch lại cuộc Nội Chiến Nam Bắc mỗi năm vào những ngày lễ Memorial và ngày Cựu Chiến Binh đâu có nghĩa là Hoa Kỳ muốn trở lại cuốn chiến đó. Thêm nữa, tên gọi “Little Saigon” ở các thành phố có đông người Việt tỵ nạn cộng sản chỉ mới bắt đầu xuất hiện và công nhận bởi các giới chức từ thập niên 90 và là biểu tượng của cộng đồng người Mỹ gốc Việt phát triển mạnh mẽ về sức mạnh kinh tế, xã hội, văn hóa và chính trị ở Hoa Kỳ.

      Các nhà sản xuất chương trình Frontline chắc sẽ không đặt tên “Khủng Bố ở America” khi có nhiều vụ giết người không tìm ra thủ phạm xảy ra tại Hoa Kỳ. Với lối đặt tên tựa đề “Khủng Bố ở Little Saigon”, quý vị đã xúc phạm danh dự của cộng đồng người Việt, và với lối tường trình các hình thức nghi lễ của các cựu quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa như là hành động tạo một cuộc chiến khác đã sỉ nhục một đồng minh sát cánh cùng quân nhân Hoa Kỳ chống lại Cộng Sản trong cuộc chiến Việt Nam để bảo vệ Tự Do cho chúng ta.
      Để tạo sự ủng hộ và tin tưởng từ cộng đồng người Việt với hệ thống truyền thông PBS, chúng tôi yêu cầu hệ thống truyền thông PBS và các nhà sản xuất chương trình Frontline gởi ra một lời xin lỗi chánh thức đến cộng đồng người Mỹ gốc Việt và đến với các cựu quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Cuốn phim cần được phụ thêm lời phụ chú dẫn đầu để phân biệt thời điểm thập niên 80 khi những vụ sát hại xảy ra và tên gọi Little Saigon chưa hiện diện. Thêm nữa, các hình thức nghi lễ quân đội chỉ thực hiện cho mục đích tưởng niệm trong những ngày Diễn Hành Năm Mới, Họp Mặt, ngày Quân Lực của miền Nam Việt Nam, ngày Tháng Tư Đen, vân vân.., không phải là một thực tập quân sự để “tạo một cuộc chiến khác” ở Việt Nam.

      Chúng tôi rất mong quý vị có những biện pháp nhanh chóng và phúc đáp vấn đề nhạy cảm này. Mọi thắc mắc xin liên lạc người ký tên dưới đây.
      Tiến Sĩ Đỗ Hùng
      Chủ Tịch Little Saigon San Jose Foundation.

      Xóa
  8. “Tên tôi là Nguyễn Thanh Tú. Tôi là một nhân vật trong phim Terror in Little Saigon. Mặt Trận cứ việc tha hồ phủ nhận rằng không hề biết có đơn vị K9. Tôi có thể nói với quý vị rằng gia đình tôi ngày nào cũng liên tiếp phải nhận những lời hăm dọa từ Mặt Trận...
    ...Cha tôi, Nguyễn Ðạm Phong, đã dành số báo Tự Do cuối cùng của ông để phơi bày sự gian lận của các lãnh đạo Mặt Trận. Ðiều trớ trêu là, nhiều người quay lưng với cảnh sát của thành phố Houston, và cơ quan FBI khi cha tôi bị ám sát vào năm 1982, rất có thể giờ đây đồng ý là quan điểm của bố tôi đúng. Vấn đề là, ông đã đúng, nhưng ông đi trước mọi người những 33 năm. Tôi là nhân chứng cho “sự thực” còn sống, chứ không phải những lời đồn đãi. Tôi từng tham dự những buổi gặp gỡ thành viên Mặt Trận với bố tôi và chứng kiến những chiến thuật họ sử dụng, từ mua chuộc đến hăm dọa.”
    NGUYỄN THANH TÚ

    Trả lờiXóa
  9. Phản ứng với phim “Terror in Little Saigon”, một số người thay vì nhìn thẳng vào nội dung của phim và trực diện với những thách thức được nêu lên thì lại tìm cách suy diễn về động cơ ngầm ẩn đằng sau cuốn phim. Phải chăng cộng đồng người Việt tị nạn đang là nạn nhân của thành phần truyền thông thiên tả? Phải chăng đây là âm mưu của thế lực đen để làm tản lực đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam? Sao lại là lúc này, thời điểm nhạy cảm trong cuộc đối đầu giữa tự do và độc tài?

    Cách “lách” vấn đề như vậy không thể áp dụng ở đây vì một thực tế hiển nhiên: Nội dung của phim “Terror in Little Saigon” đã được nêu ra từ trước bởi một tổ chức có uy tín quốc tế và được người Việt ở trong và ngoài nước hết lòng tin tưởng -- các bản báo cáo của họ vẫn được báo chí và các tổ chức tranh đấu cho nhân quyền của người Việt trang trọng trích dẫn. Đó là Uỷ Ban Bảo Vệ Các Nhà Báo, tức Committee to Protect Journalists (CPJ).

    CPJ là tổ chức phi chính phủ hàng đầu trên thế giới về bảo vệ quyền tự do báo chí. Hàng năm CPJ xếp hạng các quốc gia về nền tự do báo chí; năm nay, họ xếp Việt Nam ở hạng 6 trên thế giới... từ dưới đếm ngược lên. CPJ liên tục lên án chính quyền Việt Nam về chính sách đàn áp tự do báo chí. Họ can thiệp mạnh mẽ cho các nhà báo bị bắt bớ, tù đày ở Việt Nam, trong đó có các bloggers Điếu Cày và Tạ Phong Tần. Ngày 25 tháng 11, 2014, Blogger Điếu Cày đến New York nhận giải Tự Do Báo Chí Quốc Tế của CPJ. Không ai có thể cáo buộc là CPJ bị giật dây, bị chi phối hay được chi tiền. Cũng không thể nào chụp mũ họ là có ác ý với cộng đồng người Việt hay muốn ngăn cản cuộc tranh đấu cho tự do và dân chủ ở Việt Nam.

    Năm 1993 CPJ công bố tài liệu “Silence in Little Saigon: Five Vietnamese-American Journalists Killed”. Bản báo cáo này trưng dẫn những thông tin ăn khớp với phim “Terror in Little Saigon” và cũng đi đến kết luận tương tự về nghi phạm. Theo tôi, trong một số khía cạnh thì bản báo cáo của CPJ còn “mạnh tay” hơn cả phim được PBS trình chiếu từ tuần rồi. Thực ra, phim “Terror in Little Saigon” phần lớn chỉ lập lại và triển khai thêm các thông tin đã được nêu lên trong “Silence in Little Saigon”. Xem tài liệu, trang 9-25: https://cpj.org/regions_07/americas_07/CPJ-SilencedReport.pdf.

    Tôi mong rằng kiến thức này sẽ làm nguôi ngoai những thắc mắc về động cơ đằng sau phim “Terror in Little Saigon” để tất cả chúng ta còn tập trung năng lực vào những việc chính đáng, phải làm vì lương tâm và trách nhiệm.
    NGUYỄN ĐÌNH THẮNG

    Trả lờiXóa
  10. Phải nói rằng A.C. Thompson có thành kiến về Mặt Trận trước khi dấn thân điều tra, nên mới dùng hình ảnh diễn hành của cựu chiến sĩ Quân Lực VNCH, như là một bằng chứng về tính “bạo động” ngay trên đất Mỹ thanh bình! Khi một người đã từng bị kết tội là ăn cướp, ăn trộm đến khi xảy ra thêm án mạng giết người nữa thì người đó đương nhiên là bị nghi ngờ đầu tiên, “person interested” là chuyện rất bình thường. Mặt Trận đã có vô số tai tiếng nên “mọi dư luận đều cùng về một hướng” là chuyện không lạ! Có điều, đã có khá nhiều án oan mà nạn nhân phải chịu tù đằng đẵng hoặc chờ ngày bị xử tử… để cuối cùng được trắng án! Thành kiến đó của A.C. Thompson là rất rõ.

    Đấy là điều A.C. Thompson đã xúc phạm mạnh đến Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn.

    Vì thế Người Việt Tị Nạn cần lên tiếng để FBI có thể mở lại điều tra, tìm hiểu ai thực sự gây ra tội ác ám sát 5 ký giả người Việt (không cần biết về quan điểm chính trị) cũng là để xác nhận Người Việt Tị Nạn không chấp nhận bạo lực. Điều nầy tự nó sẽ giải tỏa mọi nghi ngờ đã làm giảm sút sự kết hợp trong nỗ lực chính nghĩa để chống chế độ cộng sản Việt Nam.

    A.C. Thompson kinh ngạc vì sự im lặng của cộng đồng Việt lâu nay nên có sự nhầm lẫn (nếu có) là đương nhiên. Cho dù chính Nhóm Phóng Viên Không Biên Giới đã theo dõi và thường lên án gắt gao sư vi phạm trắng trợn về quyền Tự Do Báo Chí của chế độ CSVN và đã can thiệp có hiệu quả trong một số trường hợp nhưng chưa biết, hoặc chưa để tâm đến nghi án Mặt Trận nên chưa lên tiếng? Cổ vũ và cung cấp thêm dữ kiện (nếu có) cho FBI để từng bước tìm ra thủ phạm ám sát 5 nhà báo là bổn phận của người Việt tị nạn theo đúng với chủ trương Quyền Tự Do Báo Chí là bất khả xâm phạm!

    Nhưng giữa Mặt Trận và Việt Tân khác nhau, cho dù Việt Tân là hậu duệ của Mặt Trận. Vì, trong một gia đình việc con cái hành sử khác với cha mẹ là bình thường. Cha mẹ trộm cắp nhưng con cái lại tu hành, cha mẹ thiếu học ngu dốt nhưng con cái lại thông minh đỗ đạt là không lạ. Nếu con cái trưởng thành, hơn hẵn cha mẹ, là điều hạnh phúc của gia đình mà không cha mẹ nào không trông đợi! Hiện tại, Việt Tân rõ ràng là lớp hậu duệ đã hoàn toàn thoát ra khỏi ảnh hưởng bạo động, cũng như sai trái của Mặt Trận trước kia, do đó họ đang là lực lượng chống cộng hữu hiệu nhất. Vì thế, chế độ CSVN phải có phản ứng mạnh, chụp cho Việt Tân cái mũ “khủng bố”! Vì cái nón “khủng bố” đang rất thời thượng (!) cứ như bọn IS ở Trung Đông sẽ dễ làm mọi người ghê sợ! Việt Tân hiện tại đang là một thế hệ trẻ đầy kiến thức và năng động. Việt Tân đã xâm nhập thực tế vào Việt Nam, vào sinh hoạt chung với các cộng đồng hải ngoại, nên không thể lấy nghi ngờ làm luận cứ, như “Việt Tân chưa có quyền lực mà đã như thế… như thế… huống gì khi nắm quyền lực trong tay thì sẽ… thì sẽ…” Vội kết án (dù đi kèm sau chữ NẾU) thì người kết án đã coi như Việt Tân hoàn toàn không có lý trí, không có kiến thức, không có trái tim… Việt Tân thuộc loại vô cùng ngu xuẩn…(!) Vì, chuyện sờ sờ trước mắt đến “người mù cũng có thể thấy, người điếc cũng có thể nghe” là chủ nghĩa cộng sản đã cáo chung từ những năm 1990 và các chế độ độc tài toàn trị cũng đang trên đà tan rã!

    Tấm gương vĩ đại mà người Myanmar đạt được trong cuộc bầu cử mấy ngày qua làm cả thế giới phải ngưỡng mộ, vì đã chấm dứt êm thấm một thời kỳ dài đen tối do chế độ quân phiệt toàn trị, là một thí dụ điển hình.

    Lịch sử thế giới đã sang trang.

    Thời đại bây giờ là thời đại của Dân chủ và Tự do! Là thời đại mà mọi tội ác, dủ nhỏ nhoi, vẫn khó thể ngụy trang che giấu được!

    Vì thế, liên kết Mặt Trận với Việt Tân (về bạo lực, về nghi án giết ký giả) có thể là sai lầm, nếu không muốn nói là mắc mưu Việt cộng! Vì, tạo được ấn tượng để mọi người sợ hãi Việt Tân là mục đích tối hậu mà đảng CSVN đang mong muốn!
    KONG KONG

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips