Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

Trần truồng chặn xe...

Đoàn Bảo Châu

Điều gì khiến một người phụ nữ trẻ, một giáo viên phải tự lột quần áo của mình, lăn lộn trên đường giữa thanh thiên bạch nhật, kêu gào thảm thiết để có được sự quan tâm của đoàn đại biểu quốc hội và công luận về vụ oan sai của gia đình mình?

Chị Phan Thị Mỹ Xuyên và cha là Phan Văn Tuấn đã đi khắp nơi kêu oan mấy năm qua, trong ấy có Toà Án Nhân Dân Tối Cao nơi ông Nguyễn Hoà Bình làm chánh án nhưng không hề được trả lời. Hiện nay vợ của ông Tuấn, con trai và bạn gái của con trai ông đang bị bắt một cách vô pháp. Sự việc diễn ra vô lý đến kinh hoàng, đến nỗi trí tưởng tượng phong phú nhất của chúng ta cũng khó có thể nghĩ ra tình huống này. 

Câu chuyện xảy ra tại Thôn Lộc Hà, Xã Thạch Châu, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh.
Đây là một vụ án theo lời kể của ông Tuấn thì hoàn toàn được tạo dựng, chính quyền bất ngờ đến bắt vợ và con trai ông với tội danh là cùng âm mưu giết chồng, giết bố (nạn nhân chính là ông mà ông lại không biết gì về âm mưu và kể cả phiên toà được xử thế nào). Sau họ chuyển sang tội danh cố ý gây thương tích và bị tù 7 và 8 năm, và cháu gái bị xử 4,5 năm. Từ ngày bị bắt gia đình của ông không biết người thân bị nhốt ở đâu. Thời điểm ấy báo chí đồng loạt đăng bài trong ấy có bài trên Dân Trí với dòng tít: “Rúng động vụ án nghịch tử rủ bạn gái về thiêu cha.” Ông Tuấn có 5 anh chị em. Anh trai cả là Phan Hữu Hồng và 3 chị gái. Năm 1979 ông Tuấn vào Cần Thơ kiếm sống. Năm 2012 ông Tuấn về quê khi bố mẹ đã mất. Các cụ để lại cho 5 anh em một mảnh đất với diện tích 1565 mét vuông. Ông Tuấn đề nghị anh cả chia phần đất để có thể trở lại quê sinh sống nhưng ông Hồng đã chạy chọt làm sổ đỏ đứng tên mảnh đất và sự tranh chấp đất đai chính là nguyên nhân của một vụ án hoàn toàn được tạo dựng. 

Tôi kêu gọi sự quan tâm của công luận và báo chí để vụ việc được làm sáng tỏ. Một sự việc oan sai thế này sẽ khiến lòng dân bất an.

2 nhận xét:

  1. Hôm qua, tại Hà Nội, dân oan khỏa thân chặn xe đoàn Đại Biểu Quốc Hội. Tôi không lạ hình ảnh đó, tôi không chê trách họ. Không bao giờ, tôi mảy may có ý định đó trong đầu. Họ đã chạm tới tận cùng nỗi đau của kiếp nhân sinh.

    Cách đây vài tháng cũng tại mảnh đất Thủ Đô, cụ già 80 tuổi khỏa thân kêu oan. Đau đớn chưa? Nếu ai nhìn nhận hình ảnh đó đáng xấu hổ, vô văn hóa, tôi lại nhìn thấy đó là hình ảnh đáng xấu hổ của lãnh đạo khi để dân phải thể hiện như thế.

    Làm người, có ai muốn mình xấu xí, bất hạnh, khổ đau, mất mát đâu? Làm người, có ai muốn mình nhục nhã, ô uế, bần cùng hèn hạ đâu? Bao nhiêu lối rẽ, vậy mà, có những lối rẽ không phải do sai lầm bản thân mà do chính từ nguyên nhân chủ quan của người lãnh đạo, cơ quan hành pháp, cơ chế đất nước.

    Họ lột sạch quần áo, họ la hét nhố nhăng, họ gào thét khóc lóc, họ hung tợn cho đến không còn liêm sỉ là vì đâu? Vì ai đó đã đối với họ như súc vật, như con thú bị ép đến đường cùng. Họ còn gì để mất?

    Thể diện, lịch thiệp, chờ đợi có ăn được không? Có bù đắp nỗi đau mất mát của họ được không? Bao nhiêu lần rồi hả quý vị Đại Biểu? Bao nhiêu lần quý vị bước xuống xe hứa hươu hứa vượn, hứa nhăng hứa cuội, rồi kết cục được mấy ai viên mãn?

    Lãnh đạo Đất nước này chắc không lạ khi người dân lao ra trước đầu xe nộp đơn đâu nhỉ? Các vị biết không, một lá đơn được nhận gửi vào muôn vạn hi vọng của bao nhiêu ngày cùng cực đến tận cùng.

    Để dân khỏa thân diễu phố kêu gào, lỗi của quý Đại Biểu tính sao cho xiết? Lỗi của lãnh đạo Đất Nước lấy gì chứa hết? Dân oan! Hai tiếng đơn giản, đau tận tim gan, nghẽn từng hơi thở. Bao nhiêu dự án thông qua với sự Biểu Quyết của Hội Đồng Nhân Dân, của Quốc Hội, hoặc dự án được phê duyệt cấp Chính Phủ là gần như từng ấy vùng đất, dân chúng chịu cảnh oán thán.

    Sự thật chỉ có thể bị che giấu chứ không thể bị mất đi, dù có cố gắng đuổi dân oan khỏi Thủ đô, gây khó dễ cho họ không thể tiếp tục đi đòi quyền lợi, thì sự thật dân oan vẫn tồn tại, dưới tên gọi này hoặc tên gọi khác. Bản chất Dân Oan không hề mất đi. Việc Chính Quyền xua đuổi dân oan chỉ làm đổ dầu vào lửa, thể hiện độ ác của kẻ nắm quyền mà thôi.

    Nếu khép Dân Oan vào tội gây rối, vậy tại sao cướp đất lại đúng Pháp Luật? Tại sao Luật Đất Đai lại thiếu công bằng với người dân đến như vậy mà không sửa chữa? Tại sao lại quy định khung giá dưới n lần mức biến động giá thị trường?

    Quan chức có giàu không? Doanh nghiệp có giàu không? Sao dân oan vừa nghèo vừa thảm? Phải chăng vạn cái giàu kia được rút ra từ hơi thở, thanh xuân, nước mắt, lòng oán hận, sự chịu đựng, bi phẫn tận cùng của tầng lớp Dân oan hay không? Kẻ đem đau thương của người khác để dựng xây hạnh phúc cho mình, chắc chắn là loài quỷ vương, loài dòi bọ bòn xương, rút máu.

    Dám hỏi thẳng một điều, Đảng vinh quang sao dân gào khóc khỏa thân? Lãnh đạo tài tình sáng suốt tốt tham nhũng, đội vốn ngày càng tăng không giảm? Rồi ai đền cho dân những đau thương này?
    NGUYỄN THÙY DƯƠNG

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hình như Thủ tướng Cộng sản Nguyễn Xuân Phúc cố tình, mỗi khi nghĩ rằng người dân đã quên mình là môt danh hài, ông ta có ngay một câu khác để chọc mọi người cười. Câu nói mới nhất: “Trước đây, sau năm 1975 một thời gian dài, người ta nói: ‘Nếu cái cột điện biết đi thì chạy sang Mỹ hết’. Còn bây giờ, tại nước Mỹ những tháng qua và nhiều nước khác thì ‘Nếu cột điện ở Mỹ biết đi thì sẽ về Việt Nam’.”

      Qua nay, ai đọc câu nói của Nguyễn Xuân Phúc đều không thể nín cười vì thoạt nghe câu nói rất là hài. Thật ra Nguyễn Xuân Phúc không nói sai hết và cũng không nên cười ngay.

      Lần đầu tiên, một thủ tướng CS thừa nhận câu nói của nghệ sĩ Trần Văn Trạch là đúng. Câu nói đó sẽ sống mãi trong văn học dân gian bên cạnh dòng lịch sử chính thống của Việt Nam mai sau. Nhắc lại câu nói đó, Nguyễn Xuân Phúc cũng gíup nhắc lại một giai đoạn đói khổ, ngục tù qua “kinh tế mới”, “đánh tư sản”, tù “cải tạo”, chết trên biển cả, chết giữa rừng già, nói chung sự chịu đựng vô bờ bến của dân tộc Việt Nam, nhất là người dân miền Nam những năm sau 1975. Đau thương đến nỗi nghệ sĩ Trần Văn Trạch phải ví von trong cay đắng nếu cây trụ đèn mà đi được cũng đã bỏ nước ra đi.

      Trong ký ức của thế hệ Việt Nam từ 50 tuổi trở lên dù còn ở lại hay may mắn vượt biển ra đi được, thảm cảnh Việt Nam sau 1975 như TT CS Nguyễn Xuân Phúc thừa nhận, vẫn còn là một ám ảnh hãi hùng. Mỗi khi nhắc lại chuyện người Việt đã chết ra sao sau 1975, dù trong tiệc cưới, không khí cũng sẽ tự nhiên chìm vào im lặng như để khóc thương và tưởng niệm.

      Phần sau dĩ nhiên là phần đóng góp của danh hài Nguyễn Xuân Phúc. Không riêng ông ta mà cả các thế hệ lãnh đạo đảng đều là những danh hề. Không giống như Mikhail Gorbachev hay Đặng Tiểu Bình còn có cái đầu, các lãnh đạo CSVN chỉ có túi tham quyền lực không đáy.

      Nhưng tại sao họ tồn tại? Họ tồn tại chỉ vì chung quanh họ còn có một thành phần chịu làm phên giậu để bao che, chịu làm làm xăng nhớt cho bộ máy độc tài.
      TRẦN TRUNG ĐẠO

      Xóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips