Chưa lâu trước đây, ngay giữa mùa Đại Dịch, ông Trump tự vỗ ngực phong cho mình cái danh hiệu “Tổng thống trong thời chiến” – A Wartime President.
Câu tuyên bố hùng hồn này của Donald Trump được đưa ra ngay giữa những con số tử vong đáng sợ do sự thất bại trong việc “chuẩn bị và xử lý” dịch bệnh Covid-19, mà đến nay vẫn chưa có giải pháp tiến lui, với tỷ lệ ca nhiễm tiến dần đến con số 2 triệu người và tỷ lệ tử vong chậm chạp nhưng đã vượt ngưỡng 100 ngàn.
Ông ta tự tin khoác lên vai mình chiếc chiến bào của một vị tướng ngoài trận mạc, đang trong điểm giao tranh khốc liệt, khi xác chết của quân ta chôn không kịp, mà vẫn chưa thấy bất kỳ hi vọng gì đẩy lui được quân địch vô hình – the invisible enemy trong con mắt chủ soái.
Hôm qua, thứ Hai đầu tháng 6, ngay tâm điểm của những cuộc xuống đường biểu tình bạo loạn nổ ra ở khắp nơi trên đất Mỹ, Donald Trump, một lần nữa, lại hãnh diện tự vỗ ngực phong cho mình cái tước hiệu kêu hơn, dữ dằn hơn và oai phong hơn bao giờ và hơn bất kỳ ai trong lịch sử thế giới “Tổng thống của Pháp Luật và Mệnh Lệnh” – The President of Law and Order.
Câu tuyên bố long trời lở đất này, được ông ta hét lớn ngay trước Vườn Hồng trong tòa Bạch Ốc, giữa hàng hàng lớp lớp lính bảo vệ, cách khá xa những tấm bích chương của những người biểu tình tụ tập đòi thực thi công lý.
Lời tuyên bố hùng hồn của Donald Trump vang lên giữa âm thanh của tiếng súng bắn đạn cao su, của chiến xa dẹp biểu tình, của máy bay trực thăng vần vũ trên bầu trời xa xa, trộn lẫn với tiếng hú của xe cảnh sát, của xe cứu thương và xe cứu hỏa.
Lời tuyên bố oai nghiêm của Donald Trump trộn lẫn giữa những làn khói mờ của lựu đạn cay bắn vào đoàn biểu tình, để họ phải chạy tản mác dạt ra tứ phía, cho ông ta thấy được rõ hơn những gì đang diễn ra trên Nước Mỹ Vĩ Đại.
Những sự kiện đó, đang được ông ta chỉ huy trong một bối cảnh chỉ nhằm gia tăng và kích động cường độ chia rẽ giữa hai thể chế ở Mỹ, giữa hai đảng phái ở Mỹ và giữa hai sắc dân ở Mỹ, Da Trắng Kỳ Thị vs Da Màu (phía sau được những người Da Trắng Không Kỳ Thị ủng hộ).
Hai phe đứng ở hai bên… giao thông hào đã được ông ta khéo léo đào ra, ngay vào cái thời điểm mà vai trò của người lãnh đạo quốc gia phải được nhìn đến như là giải pháp cần kíp nhất, quan trọng nhất và duy nhất trong việc thống nhất một đất nước đã và đang bị rạn nứt trầm trọng suốt hơn 3 năm vừa qua.
Thế nhưng, điều đó xảy ra thế nào được, khi cái hố sâu chia rẽ kia chính là hướng đi, chính là chủ đích và cũng chính là mục tiêu của Donald Trump ngay từ ngày đầu. Cái hố sâu chia rẽ mà Donald Trump đào ra đó đã đưa ông ta đến đỉnh danh vọng của năm 2016, thì cũng với cái hố sâu chia rẽ này hiện nay, vẫn là niềm hy vọng cuối cùng mà ông ta cố ráng bám víu vào để hy vọng cho cuối năm nay. Không có gì thay đổi.
Người ta có thể thấy rất rõ, ngay tâm điểm của những cuộc xuống đường biểu tình đòi công lý cho cái chết của ông George Floyd, ông Trump đã không hề đưa ra bất kỳ một giải pháp nào, ông Trump cũng không hề lên tiếng trước “quốc dân đồng bào” một lời nào, nhằm giải quyết vấn đề hoặc làm bớt đi sự căng thẳng, sự căm tức và sự phẫn nộ của người dân.
Thay vào đó, Donald Trump tiếp tục khơi sâu thêm cái hố chia rẽ với những cái tweets hùng hồn của bạo lực. Thay vì những hành xử ôn hòa, thay vì đưa ra những giải pháp thống nhất giữa chính quyền Liên Bang với chính quyền Tiểu Bang và người dân để giải quyết vấn đề, ông ta tiếp tục việc chia rẽ bằng những lời khích bác.
Thay vì “xuống đường đối diện và bàn thảo trực tiếp với người dân” như ông ta đã từng khuyên can chính quyền Bắc Kinh với người dân Hồng Kông năm ngoái, Donald Trump chọn việc đi ngược lại những lời mình đã nói trước đây. Ông ta chọn vũ lực, chọn lựu đạn cay, chọn súng bắn cao su, chọn xe tăng chống biểu tình và chọn sự đàn áp.
Từng bước một ông Trmp diễu võ dương oai, cuối cùng cũng đến giải pháp đàn áp của độc tài, bằng cách hứa sẽ đổ thêm hàng trăm, hàng ngàn binh sĩ trong quân đội và chiến xa để “dẹp loạn” cho tới khi nào không còn “bóng dáng quân thù của bọn Dân Chủ xuống đường biểu tình” trên đất Mỹ.
Những lời tuyên bố trên đều mang những thông điệp trực tiếp, gởi đến những chủ nhân của những lá phiếu đã chọn bầu cho ông ta vào năm 2016 nhằm dọn đường cho mùa bầu cử chỉ còn 5 tháng sắp tới. Thế nhưng, cái con đường dẫn đến vinh quang trước đây, giờ thực sự đã rạn nứt, đã đầy ổ gà, nhiều khúc đã bị sập không thể sửa được nữa. Cái sân khấu cho ông ta diễn tuồng suốt hơn 3 năm qua, giờ đã mục nát, chỉ chờ sập. Nhất là trong cái khoảng thời gian quá cấp bách của 5 tháng còn lại.
Hết rồi những hứa hẹn, những khoe khoang, những mụ mị về Kinh Tế, về Công Ăn Việc Làm, về Bảo Hiểm Y tế, về … Bức Tường và nhất là về Cuộc Chiến Cân Bằng Mậu Dịch với 33 quốc gia khác trên thế giới, mà Trung Quốc lỳ lợm đứng đầu vẫn còn trơ ra đó như trêu gan và như thách thức. Hơn 2 năm “diệt Trung Quốc” mới tiến gần được cái ký kết “Giao Hảo Phase 1”, nay lại lững thững quay trở lại Phase 0 của đầu năm 2018, của những tiếng hô hào xách động trên những cái sân khấu ở những buổi vận động.
Chẳng những thế, Donald Trump, cho dù có muốn né tránh, có muốn núp xuống hầm tránh bom, có muốn chạy tội cách nào đi chăng nữa, thì cũng vẫn phải đối mặt với:
– Cuộc xuống đường biểu tình đang diễn ra khắp nơi với sự đóng góp của nhiều sắc dân, vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút. Nhà đấu tranh Dân Chủ nào có ước mơ chính quyền Donald Trump có khả năng dùng vũ lực đàn áp được những cuộc đấu tranh của dân chúng, thì thật phải nói hoặc do quá CUỒNG hoặc bởi quá NGU, chưa biết gì về lịch sử.
– Đại dịch Covid-19 vẫn treo lơ lửng trên đầu chỉ chực chờ giáng xuống và bùng nổ trở lại.
– Hơn 40 triệu người thất nghiệp.
– Kinh tế không chỉ suy thoái mà còn đi vào độ âm, chưa thấy ánh sáng dù chỉ le lói ở cuối đường hầm.
– Nợ Công tăng vọt lên gần 8 ngàn tỷ chỉ trong vòng hơn 3 năm và sẽ hơn thế nữa trong tương lai.
– Thị Trường Chứng Khoán vẫn đang đứng trước cái hố sâu thăm thẳm, mà sợi dây ghịt giữ nó lại bằng cách đổ tiền ngàn tỷ vào đó của Bộ Ngân Khố dưới sự chỉ đạo của Donald Trump đang vẫn cheo leo như sợi chỉ.
Những câu tuyên bố hùng hồn của Donald Trump hôm qua từ những cái tweet phát ra sau khi ông ta lên khỏi hầm trú ẩn gởi đến các Thống Đốc của các tiểu bang:
“Hầu hết các ông đều yếu đuối. Phải coi những cuộc biểu tình bạo loạn đó như một cuộc chiến. Và chúng tôi sẽ kết thúc nó nhanh chóng. Hãy cứng rắn”.
“Các ông phải làm chủ đường phố của mình và nếu các ông không thống trị được các đường phố thì chỉ lãng phí thời giờ của mình mà thôi. Phải NGHIỀN NÁT CÁC CUỘC BIỂU TÌNH MỘT CÁCH NHANH CHÓNG, ngay cả khi người ta cảnh báo rằng, khi chính quyền sử dụng bạo lực như vậy sẽ chỉ dẫn đến sự leo thang bạo lực”.
Người Việt chống Cộng luôn mồm “ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh”. Những người này và Donald Trump đã quên đi một điều là, chưa hề có một cuộc đàn áp nào trong lịch sử, có thể dẹp tan được những cuộc đấu tranh. Ít là trong một thời gian ngắn của 5 tháng.
Ông Trump và những người ủng hộ ông ta quên đi một lịch sử gần đây nhất, mới xảy ra vào ngày 15 tháng 3 năm ngoái ở Hồng Kông mà chính quyền dã man Cộng Sản Trung Quốc còn chưa dẹp được, nói chi Donald Trump với 5 tháng trời phù du còn lại.
Người Việt Cuồng Donald Trump cổ súy reo hò việc ông ta sử dụng bạo lực đàn áp đấu tranh, lại quên mất một điều vô cùng quan trọng là, Hoa Kỳ không phải là Hồng Kông và lại càng vô cùng khác với Việt Nam: Donald Trump chưa phải là Putin, chưa được là Tập Cận Bình, chưa bằng Kim Jong-un, thì việc đàn áp bằng vũ lực, chỉ là … niềm mơ ước mùa Giáng Sinh.
PHẠM THANH GIAO
PHẠM THANH GIAO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét