Mẹ già như trái chín cây
Gió đông lay tôi cũng sợ gió tây lay tôi cũng buồn
Gió đông lay tôi cũng sợ gió tây lay tôi cũng buồn
Sài Gòn hay Hà Nội, những ngày chuẩn bị đón giao thừa,
hàng hàng lớp lớp người khăn gói lên đường về nhà, về quê. Chắc rất nhiều người
trong đó, thật ra là về với mẹ. Cái Tết ở Việt Nam nhiều năm nay, mỗi lúc một
thiếu đi nhiều phong tục. Tết chỉ còn là một ngày nghỉ dài hơi. Tết có thể là
cuộc chạy trốn ngày thường đô thị để tìm về sự giản dị của cha, của mẹ.
Những năm mẹ tôi còn sống, sức yếu rồi nhưng bà cứ lụm
cụm, lén ra sân ra tuốt lá mai, vì sợ tôi thấy rồi ngăn. Bà cứ làm những chuyện
mà tôi cứ nghĩ là chỉ làm mệt người, do chỉ là thói quen ngày Tết như gọi người
đi đánh bóng lại bộ lư đồng, mua ít hoa, nhắc mặc đồ mới. Ấy vậy mà khi mẹ
không còn, thiếu những điều tưởng chừng như vặt vãnh ấy, Tết đi đến mọi nơi
nhưng không còn ghé vào nhà tôi nữa. Mẹ như một mùa xuân bí mật mà thượng đế đã
ban tặng cho mỗi gia đình, mà khi không còn, sự cô quạnh và tiếc nuối sẽ đeo đẳng
đến tận cuối đời, nhắc lại trong từng giấc mơ khắc khoải.
Không còn mẹ, chẳng còn ai nhắc chuyện đi tuốt lá
mai hay đem bộ lư đồng đi đánh bóng. Tết ghé qua ngôi chùa nhỏ, nhìn những phần
thạch táng cao như núi, trong đó có mẹ, sao mà mọi thứ nguy nga và nhạt nhẽo đến
vậy. Khói hương chỉ nhắc Tết và những ngày tháng đẹp nhất đã đi qua. Người đàn
ông đứng gần đó, cứ rì rầm nói chuyện với người đã khuất như một điều kỳ lạ và
dịu dàng. Tết không có quá khứ, không có kỷ niệm về Cha, về Mẹ, chắc chỉ là những
mùa thụ hưởng của bản năng, vô vị.
Mồng một Tết. Hãy nhớ đốt một nén hương trầm với lòng kính nguyện. Với những ai còn mẹ, hãy mỉm cười hạnh phúc vì đó chính là mùa xuân đẹp nhất ghé qua đời mình mà chúng ta cần níu giữ.
TUẤN KHANH - Xem toàn bài
Mồng một Tết. Hãy nhớ đốt một nén hương trầm với lòng kính nguyện. Với những ai còn mẹ, hãy mỉm cười hạnh phúc vì đó chính là mùa xuân đẹp nhất ghé qua đời mình mà chúng ta cần níu giữ.
TUẤN KHANH - Xem toàn bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét