Chạy từ Ma Lé (Đồng Văn, Hà Giang) về Hà Nội, đến địa phận huyện Yên Minh (Hà Giang), đạp phanh gấp để ghi lại hình ảnh 2 bé trai lếch thếch cùng mẹ ven đường. Cả 2 anh em còn bé tý nhưng cu anh 3 tuổi đã phải đeo chiếc chiếu, giúp cho mẹ dắt em. Xót xa bởi cả xe quần áo đã trao đủ cho toàn bộ 202 trẻ em Mầm non - Nhà trẻ xã Ma Lé, không có cái quần dự trữ nào cả. Đành cho 2 đứa trẻ gói kẹo cuối cùng và phóng nhanh khuất 3 mẹ con, trong đầu cứ văng vẳng lời của Bác, khi trả lời các Nhà báo nước ngoài, năm 1946 , trên cương vị Chủ tịch nước VNDCCH: “Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành”
Gần 70 năm trôi qua rồi, vậy mà... Tại sao đến cái quần mặc cũng không có?...
Ba Sàm bình loạn:
Các em nhỏ này lớn lên 1 chút nữa nếu vẫn không có quần mặc như thế này, thì không thể đánh giặc theo kiểu chị Út Tịch: “Còn cái lai quần cũng đánh”
HOA CẢI ơi!
Trả lờiXóaBọn mình cám ơn HC nhiều lắm.HC đã có những đăng tải độc đáo .Xem ảnh trên và đọc đoạn viết ngắn của bạn mình đã không cầm lòng được.Tự dưng nước mắt cứ tràn mi ... Dân mình còn khổ quá, tất cả cũng do CNXH mà ra cả.(Thế mà có kẻ còn đi rao giảng cái mớ rẻ rách ấy ở xứ người,ở xứ ấy cái lý thuyết rẻ rách ấy cũng không phù hợp nữa ...)Từ ngày bạn có địa chỉ này bọn mình thường vào thăm bạn.Cám ơn nhé ! HOA CẢI ơi,Bạn đang làm phúc cho đời đấy !Bạn nhắc đến ÔNG CỤ làm bọn mình cảm động.Nếu ÔNG CỤ còn sống chắc dân mình không khổ như cảnh trong hình...Cảm ơn nhiều !...
Hoa Cải hẽm phải là tác giả, cám ơn bạn ghé xem.
Trả lờiXóa