Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2020

Giải Chum

Cựu Tổng Thống Barack Obama nói đùa rằng Tổng Thống Donald Trump có thể bị Hải Kích của Hải Quân lôi khỏi Tòa Bạch Ốc nếu không chịu rời khỏi đây vào ngày tổng thống mới tuyên thệ nhậm chức, theo Business Insider.
Ông Obama nói đùa như vậy trong chương trình truyền hình “Jimmy Kimmel Live” của đài ABC tối Thứ Năm, 19 Tháng Mười Một.
“Ông biết rành Tòa Bạch Ốc,” ông Kimmel nói. “Ông sống ở đó tám năm. Trong đó có chỗ nào để người ta trốn không? Chẳng hạn, nếu họ sẽ bị lôi ra?”
Ông Obama cười nói: “À, tôi nghĩ chúng ta lúc nào cũng có thể đưa Hải Kích đến lôi người đó ra.”
Đoạn phỏng vấn này liên quan việc Tổng Thống Trump tiếp tục không chịu chấp nhận thất cử trước ông Joe Biden.
Từ xưa đến nay, chưa có tổng thống Mỹ nào bị ép rời Tòa Bạch Ốc, và không có thủ tục nào được quy định cho trường hợp đó.
Trước đây, các chuyên gia và cựu giới chức chính phủ cho Business Insider hay công việc đó có thể là trách nhiệm của Sở Mật Vụ, nếu ông Trump không chịu ra đi.
Đại diện của ông Biden cũng từng nhắc đến khả năng buộc ông Trump dọn ra khỏi Tòa Bạch Ốc. Chính phủ Mỹ “hoàn toàn đủ khả năng áp giải người xâm phạm ra khỏi Tòa Bạch Ốc,” đại diện này nói.
Ông Trump vẫn là tổng thống đến ngày tổng thống mới tuyên thệ nhậm chức, 20 Tháng Giêng. Đến nay, ông Trump vẫn tuyên bố ông là người chiến thắng trong cuộc bầu cử vừa qua, và chưa công khai cho biết ông sẽ làm đến đâu để được ở lại Tòa Bạch Ốc - Bài gốc

1 nhận xét:

  1. Tổng thống Mỹ Donald Trump vẫn chưa chịu chấp nhận thất bại, tuyên bố sẽ kiện, kiện nữa, kiện mãi. Ông ta thậm chí còn hăm he là nếu kiện không xong thì sẽ nằm kềnh ra đó cố thủ, nhất định không rời khỏi cái tòa nhà sơn toàn màu trắng đã gắn bó suốt bốn năm trời, muốn ông ta rời ra thì phải kéo, phải khiêng [1].

    Lịch sử Mỹ mà rẽ theo lối này thì, có lẽ nhiều đời sau – không một trăm thì hai trăm, ba trăm hay một ngàn năm sau – người Mỹ sẽ ái ngại kể nhau nghe “truyền thuyết Donald Trump” y như là chúng ta đang kể nhau nghe chuyện của Thủy Tinh.

    Thủy Tinh là vị thần thời tiền sử, cái thời mông muội, thời “chưa có sử” bởi con người chưa biết kể lại cho hậu thế những điều mắt thấy tai nghe bằng chữ. Còn Trump là người phàm, sống cùng thời với chúng ta, thời mà lịch sử không chỉ được ghi lại bằng chữ mà cả bằng bytes trên những mạch chip vi điện tử, lưu lại từng tiếng nói, từng bước chân hay từng cái nhíu mày, thế mà ông ta lại vừa có thể hành xử hoàn toàn bên ngoài khuôn khổ văn minh, lại vừa có thể hình thành nên một ‘Cult of Trump’, sức hút như thần. [2]

    Mẫu số chung giữa hai ông “thần” này, ông thần tiền sử Thủy Tinh và ông thần hậu hiện đại Donald Trump, oái ăm thay, lại là tính ăn vạ. Đứa trẻ ăn vạ là để đòi cho bằng được cái mà nó muốn. Nạn nhân một vụ hành hung ăn vạ là để buộc thủ phạm phải bồi thường cho mình. Một bà vợ ghen tuông đến nhà tình địch ăn vạ là để buộc ông chồng phải quay trở lại mái nhà xưa. Mỗi người mỗi kiểu và, nói chung, người ta ăn vạ là để đòi cho bằng được cái mà họ tin là phải thuộc về mình.

    Nếu Thủy Tinh “ăn vạ” theo thế của kẻ mạnh thì Trump, như tác giả của ‘The art of the deal’, giữa lúc đang bắt vạ trong thế mạnh của một đương kim tổng thống, lại đã lo xa, suy tính đến cả lúc sa cơ, phải nằm vạ trong tư thế kèo dưới khi cái tiếp đầu ngữ “đương kim” này đáo hạn. Thủy Tinh xin làm rể vua Hùng nên, từ đầu, đã chấp nhận quy ước đến trễ về không nhưng khi đến trễ thì lại đùng đùng bắt vạ theo kiểu của kẻ có thế, vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình để đòi cho bằng được cô dâu đã không thuộc về mình.

    Khi ra tranh cử, ngay từ đầu, Trump cũng đã chấp nhận những quy chế bầu cử ghi rõ trong Hiến pháp, thế nhưng, ngay khi nhận ra dấu hiệu của sự thua cuộc, Trump lại đành đạch ăn vạ. Trump đay nghiến cái quy chế mình đã chấp nhận từ đầu. Trump bới lông tìm vết để loại bỏ cho bằng được những lá phiếu không thuộc về mình bằng những kỹ thuật pháp lý lằng nhằng. Rồi Trump dọa sẽ ăn vạ, nằm lì ra đó nếu con đường pháp lý đó không xong.

    Trong một chuỗi những hành vi chưa từng có trong lịch sử Mỹ, Trump không chỉ bắt vạ thiết chế chính trị Mỹ, mà còn phát động cả một cuộc chiến tranh tâm lý để phá hoại nó với những trò tuyên truyền xám, đen. “Xám” là tin thật độn tin giả. “Đen” là tin giả, là nói ngược hoàn toàn, là rỉ tai, là lan truyền những tin đồn vô căn cứ rồi sử dụng chính những tin đồn đó như một thứ “thông tin”. Và, luôn luôn, trong những tin đồn như thế, thể nào cũng ẩn hiện những “bàn tay vô hình” sặc mùi thuyết âm mưu – conspiracy theory...
    NGUYỄN HOÀNG VĂN

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips