Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Bắc Hàn: Nỗi sợ hãi ăn thịt đồng loại

Thông tin trên mới được đăng tải trên Daily Mail ngày 27/1.
Nạn đói hoành hành ở các huyện nông nghiệp phía bắc và phía nam của tỉnh Hwanghae đang giết chết hơn 10.000 người và nỗi sợ hãi ăn thịt đồng loại ngày càng gia tăng khủng khiếp.
Câu chuyện nghiệt ngã này bắt đầu nổi lên khi người dân phải chiến đấu với nạn đói, hạn hán và thiếu lương thực trầm trọng sau khi quan chức tịch thu thực phẩm.
Các phóng viên bí mật của tờ Asia Press nói trên tạp chí the Sunday Times cho biết một người đàn ông đào xác chết cháu gái mình lên và ăn thịt nó. Một trường hợp khác đã luộc chín con đẻ của mình để chế biến thành món ăn.
Trong khi đó một thông tin khác trích dẫn “Hồi tháng 5 trong làng, một người nông dân đã giết chết hai đứa con riêng và cố gắng ăn thịt chúng”.
Thông tin nói rằng người cha đã giết chết đứa con gái lớn trong lúc vợ đi làm ăn xa và sau đó giết nốt đứa con trai bởi vì cậu bé đã chứng kiến cảnh bố giết chị gái.
Sau khi người vợ trở về, chồng bà ta nói rằng họ có “thịt” ăn nhưng cô khả nghi và thông báo lên cơ quan chức năng. Sau đó cơ quan chức năng phát hiện các bộ phận thi thể những đứa trẻ bị giết oan ức.
Jiro Ishimaru, tờ Asia Press biên soạn báo cáo nói “Điều đặc biệt gây sốc là chúng tôi nhân được rất nhiều bằng chứng về nạn ăn thịt người”.
Thông tin từ các phóng viên cho biết thêm việc tịch thu thực phẩm từ hai tỉnh trên để gửi cho các cư dân của thủ đô Bình Nhưỡng. Sau đó nạn hạn hán kéo đến khiến việc khan hiếm lương thực càng trở nên trầm trọng.

Những hạt bắp lưa thưa thế này khiến bọn trẻ con trở thành... lương thực?
Tờ The Sunday Time trích dẫn quan chức của đảng cầm quyền Hàn Quốc cho biết “Ở một ngôi làng thuộc tỉnh Chongdan, người đàn ông phát điên vì đói đã đun sôi chính đứa con của mình và ăn sống đã bị bắt giữ”.
Khi các nhân viên của tổ chức Liên Hợp Quốc đến thăm khu vực trong chuyến đi bảo trợ của nhà nước gần như không được đưa đến các ngôi làng này. Đó không phải là lần đầu tiên các báo cáo cho rằng nạn ăn thịt người đã ra khỏi đất nước này.
Vào tháng 5 năm ngoái, trong báo cáo của Viện thống nhất Hàn Quốc cho biết một người đàn ông đã ăn một phần thịt đồng loại sau đó đem ra chợ và rao bán với danh nghĩa là thịt cừu.
Một người khác đã giết và ăn thịt con gái được ghi nhận vào năm 2011.
Kẻ khác bị bắt hồi tháng 5 sau khi giết chết 11 người và đem bán như thịt lợn.
Đất nước Bắc Triều Tiên từng xảy ra nạn đói khủng khiếp vào những năm 1990 còn biết đến với cái tên Những ngày tháng Ba gian khổ đã giết chết hơn 2 triệu người.
Mặc dù các báo cáo về nạn đói đang lan rộng, Ủn ta vẫn dành khoản tiền khổng lồ mua hai tên lửa đạn đạo mấy tháng trước. Nhiều người lo ngại Chính phủ đang lên kế hoạch thử hạt nhân để phản đối một sự trừng phạt của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc cho các vụ phóng tên lửa gần đây và để đối phó với sự thù địch của Mỹ.
Mới đây Triều Tiên đã tử hình 3 kẻ liên quan tới tội ác ăn thịt đồng loại do quá đói. Mặc dù chưa hẳn đã là phổ biến, sự xuất hiện của các hành động giết người ăn thịt cho thấy mức độ trầm trọng của nạn đói tại Bắc Triều Tiên. Đây là lần đầu tiên mà các chứng cứ cụ thể về hành động ăn thịt người tại Bắc Triều Tiên đã được công bố chính thức trong một báo cáo của Viện Nghiên cứu Hàn Quốc vì Thống nhất Quốc gia - KINU.

Vào năm 2009, một người đàn ông đã bị hành quyết tại thành phố Hyesan, giáp với biên giới Trung Quốc, vì đã giết một bé gái 10 tuổi. Trước đó vào năm 2006, tại thành phố Dokson, một người đàn ông và con trai cũng đã bị tử hình, vì tội ăn thịt người. Câu chuyện này là do một trong những người dân Bắc Triều Tiên tị nạn kể lại với Viện KINU. Gần đây là vào năm 2011, một vụ ăn thịt người khác lại xảy ra ở thành phố Musan. Câu chuyện này cũng là do một nhân chứng trong số những người tị nạn đến từ miền bắc kể lại.

Báo cáo của Viện KINU cũng tương đối hóa mức độ của hiện tượng giết người để ăn thịt tại Bắc Triều Tiên, và khẳng định rằng đây chỉ là những trường hợp cá biệt, chỉ được khoảng mười người trong số 230 người tị nạn được phỏng vấn kể lại. Ông Daniel Pinkston – một chuyên gia của tổ chức International Crisis Group cũng không tin rằng việc ăn thịt người ở Bắc Triều Tiên diễn ra trên quy mô lớn và được tiến hành có tổ chức.

Mặc dù chưa hẳn đã là phổ biến, sự xuất hiện của các hành động giết người ăn thịt cho thấy mức độ trầm trọng của nạn đói tại Bắc Triều Tiên. Bất chấp việc hệ thống phân phối lương thực đã được cải thiện, sau khi các nạn đói lớn trong những năm 1990 chấm dứt, nhiều khu vực tại Bắc Triều Tiên vẫn đói triền miên.

Một quan chức chính phủ Triều Tiên trốn ra nước ngoài vào năm 2001, khẳng định đã có trên 10 vụ ăn thịt người xảy ra tại đất nước này kể từ năm 1999, tờ Daily Mail của Anh cho hay.

Quan chức nêu trên nói rằng, những vụ ăn thịt đồng loại bắt đầu nổi lên sau nạn đói lớn vào cuối những năm 90 làm chết khoảng 2 triệu người.

Mỹ mới đây đã đình chỉ kế hoạch viện trợ 240.000 tấn lương thực cho Bắc Triều Tiên sau khi Bình Nhưỡng ngày 13/4 tiến hành vụ phóng tên lửa gây tranh cãi.

Trong khi đó, theo một tính toán cho thấy, Triều Tiên đã tiêu tốn đến hơn 6 tỷ USD để phát triển chương trình hạt nhân. Với số tiền này, Triều Tiên có thể mua 1.940.000 tấn ngô để đáp ứng nhu cầu của toàn bộ người dân cả nước trong vòng 8 năm.
Tham khảo thêm: giaoduc/viet.rfi/baomoi
Cái quái thai "Cộng sản phong kiến" này stồn tại đến bao giờ?

5 nhận xét:

  1. Sáng thứ hai, thức dậy, lướt trên trang web để biết những gì đang diễn ra trên thế giới…
    Đôi mắt của tôi dừng vội lại, như chiếc xe đang ngon trớn bỗng dừng ngay lại với bản tin “North Koreans Reportedly Turn to Cannibalism Due to 'Hidden Famine'…” của Alexander Abad-Santos trên The Alantic Wire…
    Tôi đọc ngấu nghiến bản tin này, đọc không kịp nghỉ, và cuối bản tin tôi chấm hết bằng một tiếng thở dài…
    Tiếng thở dài này dường như quen thuộc lắm, vì nó đưa tôi trở lại một quê hương quen thuộc từng giống như Bắc Hàn và nơi đó tiếng thở dài là nhịp sống của hàng chục triệu người miền Nam,…
    Lâu lắm, tôi nghe từ tôi những nhịp đập hỗn loạn từ con tim và những tiếng thở dài…
    Mấy tuần nay, báo chí quốc tế nói nhiều về Bắc Hàn, nói về chuyện Liên Hiệp Quốc ra nghị quyết trừng phạt Bắc Hàn nặng nề hơn vì họ đã bất chấp lệnh cấm của quốc tế để tiếp tục thử nghiệm và phóng hỏa tiển tầm xa… vào tháng 12 rồi.
    Họ đã bị cô lập, và bây giờ còn bị cô lập hơn nữa… Trong lúc cả thế giới tìm cách tiếp cận nhau, đến với nhau, còn quốc gia này thì đi đường ngược chiều, độc đạo, về chốn hang sơn cùng cốc, không có bạn bè, không có anh em, đói nghèo và lạnh…
    Cả người anh kết nghĩa là Trung Quốc cũng vừa tuyên bố là hết chịu nỗi đứa đàn em cứng đầu và tinh nghịch này…
    Họ sống như một bóng ma huyển hoặc trên hành tinh và sự nghịch phá của họ thỉnh thoảng làm thế giới giật mình, cảnh giác…
    Sai lầm của một bác sĩ làm một người chết. Sai lầm của một thầy giáo khiến cho một vài chục em bị lạc lầm. Sai lầm một nhà chính trị và một chế độ vùi dập con dân trong biển lửa và chôn cả tương lai của một dân tộc xuống hố thẩm của tuyệt vọng, và đau khổ, không phải chỉ một ngày mà có khi là cả một cuộc đời, có khi là vài thế kỷ,…
    Việt Nam đã từng rơi vào hố thẩm ấy… và vẫn chưa ra khỏi hố thẩm ấy…
    Và Bắc Hàn đang vùng vẩy để ngày càng lún sâu, sâu hơn vào hố thẩm ấy, và gần như không thấy lối ra…
    Mấy tuần trước nữa, người ta lắng nghe ông chủ tịch tập đoàn Google và ông cựu thống đốc New Mexico nói về chuyến đi về nơi hố thẩm ấy…
    Dù bằng sự kềm chế ngoại giao và tế nhị của vấn đề, nhưng chính ông chủ tịch của tập đoàn Google cũng đành phải thừa nhận rằng nơi đó là một sự lạc hậu kinh hoàng, sẽ ngăn cản đất nước này song hành đi lên cùng với con người trên thế giới; rằng nơi ấy là một ốc đảo cách biệt khỏi vũ trụ của con người hiện đại; rằng nơi ây là sự khốn cùng của nhân loại,…
    Nơi ấy, họ sợ thông tin. Nơi ấy, họ dựng bức đại tường lửa, ngăn chận sự tiếp cận internet,… Nơi ấy, người dân chỉ có quyền được nghe, được nói những điều mà chính phủ muốn người dân nghe, người dân nói, và người dân làm,…
    Nơi ấy là thiên đàng của những nô lệ ý thức hệ, nô lệ tư tưởng và nô lệ lối sống,… Chính phủ “cloning” những con người sống, nghĩ, làm giống nhau theo những mẫu hình mà chính phủ muốn,…
    Họ “mass production” thời trang, quần áo, và tư tưởng con người…

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Và Việt Nam cũng một thời như thế và bây giờ cũng còn như thế, và chưa biết bao giờ mới từ bỏ thật sự từ bỏ bộ máy nô lệ hóa tư tưởng con người,….
      Sáng nay, bản tin làm tôi bàng hoàng. Bạn đọc cùng tôi vài trích đoạn của bản tin này nhé:
      - “Trong lúc vợ đi làm xa nhà, người chồng giết đứa con gái lớn nhất và vì đứa con trai nhìn thấy những gì ông ta làm, nên ông ta giết luôn đứa con trai. Và khi vợ về nhà, ông ta mời vợ dùng đồ ăn và nói: ‘hôm nay, chúng ta có thịt’… Người vợ đâm nghi, báo cho Bộ An Ninh Công Cộng và họ đã phát hiện ra những phần thân thể của hai đứa con dưới những mái nhà…”
      Một chi tiết khác về một trường hợp đau lòng khác như sau: “Một người đàn ông bị bắt vì đã đào mộ cháu và ăn xác chết của cháu…”
      Lâu nay chuyện đói kém, thiếu ăn tại Bắc Hàn là chuyện báo chí nhiều lần nói tới, nhưng đói đến mức phải ăn thịt con cái thì khó thể nào tưởng tượng.
      Những bức ảnh trẻ em Bắc Hàn còi còm và suy dinh dưỡng thường rung động thế giới phương tây khi nó có dịp lọt ra bên ngoài, thế nhưng, cảnh đào mồ ăn xác chết hay cảnh giết con ăn thịt thì thú thật nghe đến sợ rợn người….
      Trước đây, đôi lần chuyện đói đến mức phải ăn thịt người cũng được ít nhiều nghe nói đến tại Bắc Hàn, nhất là sau thiên tai tàn khốc năm 2003, và sau đó là nạn đói kinh hoàng,…
      Những người Bắc Hàn đào thoát khỏi chế độ và tỵ nạn đã kể lại cảnh giết trẻ em, ăn thịt trẻ em và bán thịt trẻ em… Ký giả Mark Nicol của tờ The Telegraph đã tường trình những câu chuyện rùng rợn thời ấy như thế. Sau đó, chương trình thực phẩm trên thế giới của Liên Hiệp Quốc - United Nations World Food Programme (WFP) – muốn sang Bắc Hàn đến điều tra tại chỗ các “chợ nông gia” (farmers’ markets), những nơi mà thịt trẻ em được bày bán như tin đồn, nhưng đã bị chính phủ Bình Nhưỡng từ chối vì lý do an ninh,…
      Theo những bản tường trình thì năm nay do bị ảnh hưởng của bão dữ năm ngoái, tình trạng đói kém tràn lan tại Bắc Hàn và đã có ít nhất 10,000 người chết đói, chưa kể hàng triệu trẻ em và người lớn suy dinh dưỡng,…
      Bắc Hàn tự hào về cường quốc nguyên tử, về kỹ nghệ hỏa tiển, và lãnh tụ Kim Jong Un còn mơ đến giấc mơ chạy đua kỹ thuật không gian,…
      Thế nhưng, một điều đơn giản nhất, căn bản nhất cần có mà họ vẫn chưa làm nổi là bát cơm cho người dân….
      Chân lý người xưa lâu nay vẫn nói là “có thực mới vực được đạo”….
      Nếu để dân chúng “giết con ăn thịt” thì Bắc Hàn sẽ được “đạo gì?”
      Chuyện khó tin nhưng làm thế giới giật mình sáng nay là tình trạng Cannibalism (ăn thịt người) vì một nạn đói bị giấu kín (Hidden Famine).
      Nguyễn Xuân Nam

      Xóa
  2. Như lời ông đại tá – PGS – TS Trần Đăng Thanh thì ta phải học tập Bắc Triều Tiên (BTT): “có vũ khí nguyên tử làm thế giới mất ăn mất ngủ”. Tôi không hiểu làm cho người khác mất ăn mất ngủ thì có gì hay mà phải học! Không biết có ông bố nào dạy con “mày phải học thằng ăn trộm, ăn cướp có nghề, nó làm cho nhân dân mất ăn mất ngủ!” không. Nói như ông Thanh sao hồi trước ta không học luôn Polpot, Hitle vì làm TG mất ăn mất ngủ cho nó tiện. Trong khi bao nhiêu nước có rất ít sức mạnh quân đội mà họ vẫn sống văn minh, sống đàng hoàng, giàu có thì không học. Có sức mạnh quân đội để… canh giữ cho hòa bình thế giới thì còn đáng học, chứ ai lại đi học thằng Chí Phèo làm cả làng Vũ Đại mất ăn mất ngủ bao giờ!
    Tuy nhiên, có một thực tế là những người có lương tri đang mất ăn mất ngủ vì chuyện ăn thịt người ở BTT. Cách đây vài chục năm, Mao Trạch Đông đã đưa nhân dân Trung Quốc vào hoàn cảnh phải ăn thịt người trong thời kỳ đại nhảy vọt thì nay đến phiên BTT.
    Câu chuyện Triều Tiên là một thực tiễn rõ nét nhất về sự khác biệt giữa dân chủ và độc tài. Cùng con người, cùng tố chất, cùng hoàn cảnh địa lý, thế mà kinh tế chênh lệch khủng khiếp. Nam Triều Tiên (NTT) là nền kinh tế lớn nằm trong TOP 10 thế giới, thu nhập bình quân đầu người trên 25.000 USD, GDP khoảng 900 tỷ USD. Bắc Triều Tiên (BTT) thì đang đối diện với nạn đói, thu nhập bình quân đầu người khoảng 1.000 USD và GDP khoảng 20 tỷ USD.
    Nếu như những “tuyên truyền viên” còn có lý do cho rằng miền nam Việt Nam giàu hơn miền bắc là do “tiền của Mỹ” thì chắc hẳn chẳng còn lý do gì cho câu chuyện Triều Tiên nói trên. “Do NTT được Mỹ đầu tư ư?” Thì nước nào muốn phát triển chẳng cần đầu tư! Có chính sách tốt, có kinh tế thị trường lành mạnh thì người ta mới đầu tư! Mà BTT cũng được Trung Quốc đầu tư đấy chứ. “Do BTT bị cấm vận ư?” Thế tại sao người ta cấm vận? Rừng rú, mọi rợ, tàn ác thì có quốc gia văn minh nào dám đến gần. Nói “nghèo do cấm vận” chẳng khác gì tự thú “tao khốn nạn nên người ta lánh xa tao”. “Do đổ tiền làm tên lửa hạt nhân ư?” Dân thì đói nhăn răng còn anh thì vét cạn tiền chơi tên lửa! Y như Liên Xô thời trước. Mỹ làm ra 10 đồng, chi 3 đồng vô vũ khí và lên mặt trăng. Liên Xô làm ra 3 đồng, chi luôn 3 đồng vô vũ khí và lên mặt trăng cho không thua kém bọn tư bản. Lên tới mặt trăng thì đất nước tan rã.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. MẤT ĂN MẤT NGỦ VÌ BẮC TRIỀU TIÊNlúc 11:15 31 tháng 1, 2013

      Như trên đã nói, BTT và NTT chỉ khác nhau ở một thứ là chế độ chính trị, còn lại các điều kiện khác là như nhau. Cả 2 có điểm xuất phát như nhau tính tại thời điểm 1953 – năm kết thúc nội chiến, văn hóa như nhau, trí tuệ như nhau. Quái lạ là ở BTT, điều kiện chính trị… ưu việt hơn NTT nhiều:
      - Được trang bị chủ nghĩa Mác – Lê nin vô địch, sau đó phát triển thành chủ nghĩa Chủ Thể
      - Có một người cầm lái vĩ đại là Kim Nhật Thành, vĩ đại đến nỗi trở thành chủ tịch vĩnh viễn.
      - Nếu nói về ổn định chính trị thì chẳng có quốc gia nào bì lại với BTT. Kim ông nắm quyền đến chết truyền ngôi cho Kim cha. Kim cha nắm quyền đến chết truyền ngôi cho Kim con hiện nay. Không hề có cạnh tranh, quyền lực cha truyền con nối, rất ổn định.
      - Có sự lãnh đạo sáng suốt và tài tình của một đảng duy nhất đỉnh cao trí tuệ là Đảng Lao Động Triều Tiên.
      - Có một sự đoàn kết nhất trí cao độ. Có khoảng 100 đầu sách ca ngợi Kim ông, 70 đầu sách ca ngợ Kim cha. Bầu cử quốc hội ở BTT luôn đạt 99% phiếu ủng hộ ứng cử viên… duy nhất thuộc Đảng Lao Động.
      - Đặc biệt ưu việt internet, điện thoại di động bị cấm cho nên nhân dân không bị nước ngoài đầu độc. Người dân yêu thương lãnh tụ còn hơn cha mẹ của mình. Lãnh tụ chết là kéo nhau ra ngoài đường khóc tè le toét loét. Thậm chí lãnh đạo chưa chết, đi thăm trường học, giáo viên và học trò cũng khóc hu hu.
      - Không chỉ nhân dân, đến cả trời đất cũng thương yêu lãnh tụ. Sự ra đời của Kim Chính Nhật tại núi Paektu đã được báo trước bởi một con chim nhạn, và một điềm triệu là sự xuất hiện của một cầu vồng đôi bắc qua núi cùng một ngôi sao mới trên bầu trời.
      Nói chung, thể chế chính trị của BTT là cực kỳ ưu việt. Còn NTT thì chỉ có một thể chế bình như hầu hết các quốc gia trên thế giới đều có. Đó là nền chính trị đa đảng, nhân dân trực tiếp bầu ra Tổng Thống (dân chủ không tập trung). NTT khác BTT chỉ có thế và giàu có gấp 40 lần BTT.
      Có những điều khó giải thích đến độ phải dùng đến tâm linh. Tại sao đất nước BTT nghèo đói thì giải thích được. Nhưng người dân BTT có tội tình gì với trời đất mà phải khốn nạn đến thế để cha con họ Kim giàu sụ (tài sản khoảng 4 tỷ USD) thì đúng là chịu!
      Quả là BTT làm thế giới mất ăn mất ngủ.
      Nguyễn Đại – 30/1/2013

      Xóa
  3. Hôm Chủ Nhật 27, “Chủ tịch Tối cao” Kim Jong-un (Kim Chính Ân) của Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên ra lệnh cho Quân Ðội Nhân Dân tăng cường ứng chiến tới mức tối đa sau khi quyết định sẽ thử nghiệm võ khí hạch tâm lần thứ ba. Cuộc thử nghiệm nhằm trả đũa việc Hoa Kỳ vận động Liên Hiệp Quốc siết chặt hơn lệnh trừng phạt Bắc Hàn sau vụ bắn thử hỏa tiễn vào Tháng Mười năm ngoái. Ðã thế, từ mấy hôm trước, Bắc Hàn còn cho biết là các cuộc thử nghiệm hỏa tiễn sau này sẽ nhắm vào lãnh thổ Hoa Kỳ!
    Vì sao một xứ Bắc Hàn Cộng Sản đang mấp mé phá sản lại chơi dại như thế?
    Giải mã đòn tự sát
    Kinh tế Bắc Hàn là sự lầm than triền miên và từ hai chục năm trước, chính chế độ còn xác nhận là có đến hai triệu người chết đói. Dù chẳng xác nhận thì cả thế giới lẫn các lân bang đều biết hiện tượng người dân liều chết để vượt tuyến hầu tìm được miếng ăn thay vì phải cạp vỏ cây trong tuyết giá, hoặc ăn thịt nhau, để sống qua ngày.
    Một chế độ như vậy thì không thể tồn tại, các lãnh tụ Bắc Hàn đều biết vậy.
    Ðiều mà họ sợ nhất là quốc tế sẽ can thiệp, giúp cho dân chúng nổi dậy chấm dứt chế độ. Nỗi lo sinh tử ấy đột ngột gia tăng sau khi Liên Bang Xô Viết tan rã năm 1991 vì kể từ đấy, chế độ đã mất một nguồn trợ cấp kinh tế. Y như lãnh đạo Hà Nội ngày nay, mục tiêu sinh tử của chế độ là tồn tại. Hà Nội thì đem mối lợi kinh tế ra mà nhử quốc tế: hãy cùng vào khai thác đất nước trù phú với người dân cần cù theo kiểu đôi ta cùng có lợi. Bình Nhưỡng chơi kiểu khác: hung bạo, suy nhược và điên khùng, chế độ có thể gieo họa cho xứ khác nếu không được viện trợ kinh tế!
    Ðấy là một sự điên khùng có tính toán như một bi hài kịch ba màn.
    Màn một là màn trời chiếu đất. Trước tiên, từ năm 1994, Bình Nhưỡng xác nhận rằng mình bị khủng hoảng kinh tế. Trầm trọng hơn vậy, bị khủng hoảng lương thực khiến một năm có hai triệu người chết đói. Với dân số hơn 20 triệu mà năm nào cũng chết như vậy thì xứ này... hết dân từ lâu rồi! Sự thật lại hơi khác.
    Chế độ thường xuyên ở bên mé vực của sự sụp đổ vì từ năm này qua năm khác họ không thể giải quyết nổi bài toán áo cơm cho người dân thường xuyên sống trong cảnh màn trời chiếu đất, bụng đói chân run vì lạnh. Trong trường hợp đó, hai cường quốc có ảnh hưởng nhất là Hoa Kỳ và Nam Hàn phải cân nhắc rủi ro: nếu chế độ bị lung lay từ bên trong như vậy thì ta làm gì? Có nên can thiệp hay chăng?
    Suy đi tính lại thì hãy tạm chờ xem, còn hơn là nhảy vào kéo sập căn nhà rệu rã đó mà có khi lãnh họa. Năm xưa, có muốn cứu đói Bangladesh, Biafra hay Ethiopia, các nước còn thấy ngần ngại, huống hồ là xứ Bắc Hàn Cộng Sản! Kết quả là Mỹ Hàn gì thì cũng đều dừng chân bên ngoài, trong khi Liên Hiệp Quốc và các nước thừa ăn đều ào ạt gửi gạo vào tiếp tế. Bắc Hàn tồn tại, dân cư vẫn còn.
    Nhưng cái chế độ hấp hối, và chẳng đáng bị lật đổ vì bề nào cũng sẽ tự sụp đổ, lại diễn màn hai.
    Ðó là màn cường bạo đại vương
    . Chế độ hung đồ bạo ngược tại Bình Nhưỡng đã chẳng lo nổi miếng ăn cho người dân mà lại kiên trì pha chế cái chết trong các nhà máy võ khí yểm trên núi. Nào là sản xuất hỏa tiễn có tầm bắn ngày một xa hơn, nào là chế tạo bom hạch tâm có thể gắn trên các hỏa tiễn đó. Song song, lại công khai thao dượt khả năng quân sự theo kiểu quy ước với nhiều sư đoàn có thể tràn xuống miền Nam và làm cỏ trung tâm Hán Thành ở gần biên giới.
    Khi báo trước việc thử nghiệm võ khí và còn đuổi thanh tra của Nguyên Tử Lực Cuộc năm xưa, hoặc khi bắn chìm pháo hạm Thiên An và pháo kích vào đảo Diên Bình của Nam Hàn như đã làm năm kia, chế độ xác nhận bản chất hung bạo của mình. Chẳng biết thực hư thế nào về khả năng quân sự, nhưng thế giới đều phải do dự suy tính. Nếu chế độ hung bạo này mà lại có võ khí thật, dù chẳng bắn tới Hoa Kỳ thì cũng là một mối lo khi cả khu vực Ðông Bắc Á đang làm ăn phấn chấn!
    Các chiến lược gia đều đau đầu suy nghĩ về nghịch lý Bắc Hàn, một chế độ suy nhược mà hung bạo này có thể có phản ứng tự sát! Ðấy là lúc Bình Nhưỡng mở ra màn ba:...
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips