Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Người ăn thịt người - Ớn quá

Những hình ảnh này chưa xác minh được nguồn, dù thật hay giả xem vẫn thấy kinh khủng khiếp...

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

FEMEN: phản đối giá ga tăng


Việc giá gas không ngừng tăng lên cuối cùng đã khiến các thành viên nhóm nữ quyền Ukraine (FEMEN) không thể "khoanh tay đứng nhìn". Hôm 13/2 khoảng 20 cô gái trẻ đã có mặt trước trụ sở siêu tập đoàn khí đốt Nga Gazprom tại thành phố Moscow (Nga) để tiến hành cuộc biểu tình phản đối gay gắt.
Trong thời tiết giá lạnh âm 22 độ C, vẫn như "truyền thống" các cô chỉ mặc quần jeans và "thả rông ngực" để gây chú ý của người xung quanh. Bên cạnh đó, những phát ngôn trên biểu ngữ cũng thể hiện quan điểm vô cùng căng thẳng.
Giá gas bất ổn là chủ đề "nóng" nhất trong xã hội thời gian gần đây nhưng chưa khi nào người dân địa phương lại có thể tưởng tượng được rằng Femen có thể dùng hình thức này để yêu cầu sự điều chỉnh, cân đối hợp lý.
Femen Gazprom Protest Moscow, Russia 13.02.2012 from Moscow Bureau on Vimeo.

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Việt Nam: Niềm hy vọng cho sau 20 năm

Tiến sĩ PHẠM NGỌC CƯƠNG (Toronto, Canada)

Cũng như nhiều người dân Việt khác, khi lang thang khắp địa cầu tôi luôn đặt cho mình câu hỏi: tại sao dân tộc ta lại thua kém thiên hạ lâu vậy? Câu trả lời luôn nằm ở: bản lĩnh của lãnh đạo và văn hóa sống của dân chúng.

1- Chăm lao động:

Sự thịnh vượng bắt nguồn từ nhiều điều. Nhưng có lẽ lao động trí óc sáng tạo và lao động chân tay chăm chỉ là yếu tố chung hàng đầu. Đến Hàn Quốc xem bảo tàng của họ thì thấy cách đây khoảng 50-70 năm dân họ làm nông nghiệp; cái ăn, cái ở, cách sinh hoạt nhà cửa cũng chả khác mấy dân mình. Sau cuộc chiến nam bắc kết thúc năm 1953, dân miền Nam cũng gần như tay trắng lập nghiệp, tất cả xây dựng trên đống hoang tàn. Vậy mà sau có khoảng 30 năm họ đã thành một nước công nghiệp mới với GDP đứng 15 toàn cầu. Dân Hàn được đánh giá là chăm lao động bậc nhất thế giới. Trung bình làm tới 65 tiếng /1 tuần. Dân bắc Mỹ cũng cầy cuốc ra trò: ít nhất là 40 tiếng/ tuần- Tuy vậy rất nhiều người làm thêm giờ. Dân Pháp làm có 35 tiếng/tuần, nhưng a ma tơ như dân Pháp mà từ thế kỷ 12(1163) đã xây được nhà thờ Đức Bà, con cháu của những người ấy lại đang làm ra Airbus, nước hoa Chanel và túi Louis Vuitton… thì tuy có không quá chăm về giờ giấc nhưng được cái hiệu quả của thông minh bù lại.

2- Ý thức chung:

Qua Nhật Bản thì cái ảnh rất nổi tiếng mà khắp nơi trưng bày là ảnh một người nước ngoài chụp Tokyo khoảng 150 năm trước. Ngày đó toàn Tokyo nhà cửa thấp lè tè. Vậy mà bây giờ muốn tìm một nơi nhà thấp của Tokyo chắc là chỉ còn khu hoàng cung. (…) Khắp Tokyo với hơn 13 triệu dân chắc phải có thùng rác công cộng nhưng vì quá ít nên tôi chưa tìm ra. Vậy mà đâu cũng sạch tinh tươm không có rác. Ra tòa thị chính hỏi thì họ bảo là ở Nhật mọi công dân tự giác mang rác về nhà mình vất. Nhiều người trong túi sách tay có đủ cả ba loại túi để chứa ba loại rác khác nhau. Túi đựng rác tái chế, túi đựng rác hữu cơ, túi để rác thải. Về nhà cứ sẵn túi nào bỏ ngay vào thùng rác đấy. Ở một đất nước có nhiều hãng xe danh tiếng toàn cầu mà tôi thấy các thanh niên diện đồ hàng hiệu chủ yếu đi bộ, đi phương tiện công cộng hoặc đạp xe. Và nhìn kỹ chưa thấy có cái xe đạp nào láng cóng cả. Về Việt Nam thấy chỗ nào cũng có đầy rẫy những cái rất đáng làm, cần làm và phải làm phải sửa ngay, tuy vậy hầu như không thấy mấy ai coi đó là việc của mình và chịu động vào. (…)

3- Khoa trương, hình thức:

Tôi từng dắt con di dạo khắp mấy km2 khuôn viên của trường đại học Harvard tròn 375 tuổi năm 2011, nơi làm việc của 44 tác giả giải Nobel với quỹ năm khoảng 32 tỷ USD mà không tìm ra một cái biển hay cổng chào nào với hàng chữ Harvard University “đáng” để chụp ảnh. Vậy mà trên khắp Việt đâu đâu cũng biểu ngữ, khẩu hiệu giăng khắp nơi mà toàn nội dung sáo mòn. Trụ sở lớn bé nào (chc chtrtrscác cơ quan mt, chìm) cũng gắn tên tuổi to vật vưỡng.

4- Rèn luyện sức khỏe:

Người Việt là giống người có thể tạng nhỏ bé và yếu ớt. Người da đen và da trắng tầm vóc cơ thể đều hơn người Việt. Trong dân châu Á, người Việt cũng là loại nhỏ con. Đã vậy người Việt lại ít vận động. Người thành phố thì nửa bước cũng ôtô xe máy. Người vùng quê cũng ngồi chơi nhiều. Khó tìm ra nước nào người ngồi ngoài đường hàng quán từ sáng tới tối đông như ở Việt Nam. Ngay người Việt ở nước ngoài nhiều năm mà số lượng người chịu tập thể thao cũng khá ít. Số người Việt trung niên ở nước ngoài chịu tập các môn thể thao mùa đông lại càng ít hơn. Nhiều người quá nửa đời ở xứ lạnh mà vẫn kêu mùa đông lạnh lẽo và nhìn thấy tuyết là ngại. (…)

5- Qui hoạch phát triển:

Một qui hoạch phát triển ít công viên, khu tập luyện thể thao và vui chơi giải trí ở từng khu vực dân cư là một qui hoạch thiếu tầm và tâm. Ít nơi tập thể thao và vui chơi lành mạnh thì thì phương án xấu vừa là sức khỏe dân chúng xuống cấp và phải chi nhiều hơn cho y tế. Phương án xấu hơn là tội phạm gia tăng. Xấu nhất là cả tội phạm tăng, cả sức khỏe xuống cấp, và chính quyền làm ngơ với cả tội ác lẫn bệnh tật. Tuy nhiên khi ngay cả trường học và bệnh viện đất còn bị cắt xén, bé con con thì những đòi hỏi khác thật là quá xa vời. Trong 100 người giàu nhất trên sàn, nhóm giàu nhất và đông nhất là bất động sản. Con số đó nói lên rằng tiền người Việt hôm nay kiếm ra vẫn chưa có nhiều hàm tố trí tuệ. Nếu thực hiện thu thuế nhà đất hàng năm từ 1-2% giá trị thực, và từ cái nhà thứ 2 đánh thuế giá trị gia tăng cùng với áp thuế thừa kế đất cao thì đất sẽ tiếp tục rớt giá, xã hội sẽ bớt căng thẳng về chỗ ở, người Việt nào khi đi làm cũng có quyền và khả năng mưu cầu cho mình một mái ấm. Người Việt có tiền sẽ phải nghĩ làm sao ra sản phẩm công nghệ cạnh tranh trên thương trường. Nếu có công bằng và minh bạch chi tiêu tiền thuế sẽ thu được và đủ chi dùng cho giáo dục cùng nghiên cứu khoa học làm động lực cho nền kinh tế trí tuệ cất cánh. Nhưng vấn đề là lấy ai thông qua luật ấy nếu những người nắm quyền là chủ đất lớn?

6- Đi tắt đón đầu?

Khẩu hiệu đó thể hiện khá rõ cái bản chất khôn vặt của người Việt. Mà đã là khôn vặt tức là không bài bản, không đàng hoàng. Chẳng thể nào từ một nước nông nghiệp nghèo nàn lạc hậu tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội không tưởng được nên vẫn phải vòng lại về chủ nghĩa tư bản thực dụng. Ít nhất, chúng ta phải học cách đi cho đàng hoàng, thẳng lưng mà đứng, ngẩng cao đầu, mở to mắt mà nhìn thiên hạ đúng sai thế nào. Nếu muốn vượt họ thì phải lấy quyết tâm, rèn luyện thể lực, trí tuệ và tinh thần tăng tốc độ, chứ không phải chen ngang luồn lách, chặn đường ai cả.

7- Môi trường kinh doanh:

Tầm vóc GDP của cả Việt Nam chưa bằng một nửa (khoảng 46%) của thành phố Singapore (103.6/222.7tỷ USD) hay Hồng Kông (103.6/224.5 tỷ USD), chưa bằng 7% của Tokyo (103.6/1,479 tỷ USD). Nhìn vậy để thấy rằng quản lý và phát triển có một dúm tiền đó thì đâu có phải là cái gì kinh khủng với nhân loại hôm nay. Vậy mà nền tảng GDP của Việt Nam lại chủ yếu là từ đào bới (khai thác khoáng sn) và hái lượm (thu hoch lúa và các sn phm nông lâm ngư nghip). Sau 37 năm hô hào và quyết tâm công nghiệp hóa và hiện đại hóa Việt Nam vẫn chưa có một công ty có tầm vóc khu vực. Bảng vàng 100 người giàu nhất sàn chứng khoán năm 2011 bắt đầu tính từ người có tài sản chứng khoán độ hơn 3 triệu đô (mà cũng chưa rõ đây là tài sn có tht hay tài sn góp, đng tên h). Thực ra ai làm được kinh doanh ở Việt Nam hiện nay một cách chân chính được tôi nghĩ phải đáng phong tặng mấy lần anh hùng. Khắp Canada mấy năm nay lãi suất có từ 2-3% nhiểu nhà băng còn gạ cho lãi suất có 0% trong 6 tháng. Luật pháp rõ ràng, tham nhũng, hối lộ gần như không có, lạm phát cả năm thường dưới 2% mà có mấy ai mở mang kinh doanh được gì đâu. Một số công ty, ngân hàng lớn trả lãi cổ đông có 4-5% /năm là đã vui rồi. Việt Nam đang nói là phấn đấu đến năm 2020 về cơ bản là một nước công nghiệp. Nếu định nghĩa công nghiệp theo kiểu Việt Nam thì không cần bàn còn nếu theo qui chuẩn của thế giới thì đây là một loại bánh vẽ tiếp của dân tộc trong thế kỷ 21.

8- Hội nhập:

Thế giới đã chứng kiến nước Nhật bước vào suy thoái cả hai thập kỷ nay. Bắc Mỹ khủng khoảng cả 5 năm nay giờ mới đang bắt đầu gượng dậy, châu Âu giờ đang lún sâu vào khủng hoảng, Trung Quốc nếu không có những cải cách nền tảng và quyết liệt sẽ lâm vào suy thoái và khủng hoảng trong thập kỷ này. Và khi khủng hoảng lớn xảy ra thì thành quả mấy chục năm tích cóp liền đi tong. Chưa bao giờ công việc quản lý vĩ mô lại cần tập trung nhiều trí tuệ đến thế, lại cần một ý thức xã hội và tinh thần dân tộc cao đến thế, lại cần sự nghiêm túc nghiên cứu, phản biện và cầu thị kỹ lưỡng đến như vậy.

Khi anh dắt trâu đi trên đường làng nếu sơ sểnh xảy ra thì thiệt hại chỉ là rất nhỏ, còn khi anh lao cái ô tô lọc cọc lên đường cao tốc thì tai nạn xẩy ra là thảm khốc. Ở tầm phát triển càng cao thì sự yếu kém trong quản lý gây thiệt hại càng lớn.

Nhìn về toàn cục Việt Nam nhỏ thó có khoảng 320.000 km2 mà chia nát ra tới 58 tỉnh và 5 thành phố trực thuộc trung ương thì đã thấy là các bộ sậu quản lý cồng kềnh và rườm rà lắm rồi (vì không qun to ni nên phi chia nhra). Đã thế nơi nào cũng hai chính quyền song hành (va cơ quan đng va cơ quan chính ph). Vậy mà trình độ lại tầm thường cá mè một lứa, chỉ có mỗi “thành tích” duy nhất là quản lý cả cái nhỏ cũng không được tốt. Trong cả đống tỉnh thành ấy chỉ thấy có vài đốm sáng tức là vài tỉnh hay thành phố tự sống lay lắt được, không phải ngửa tay ra xin tiền từ ngân sách trung ương phân bổ. Chính phủ thì có tới 22 bộ và cơ quan ngang bộ; ngân sách mỗi bộ loanh quanh có một trăm triệu tới vài tỉ đô/năm (tc là ngang doanh thu ca mt công ty tm khu vc), vậy mà bộ nào cũng ôm đủ điều tiếng, bất cập.

Nhìn tổng thể, Việt Nam quá lập cập trong con đường hội nhập. Các cụ nhà ta thường nói khôn ăn người, dại người ăn. Cái cách làm của Việt Nam hôm nay dẫn đến kết quả là nếu người tha cho thì sống (vin tr, ưu đãi thuế quan…). Ăn của người cái công nghệ lạc hậu, bất chấp môi trường, tương lai con cháu, lối sống hợm hĩnh giàu sổi… để người trục lợi trên đủ đường từ ưu thế địa chính trị, nhân công, tài nguyên, chính sách…

9- Tầm nhìn:

Khi hoàng đế Meiji của Nhật mất năm 1912, nước Nhật thương nhớ vị hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử của họ bằng cách dành hơn 70 héc ta ở thủ đô Tokyo và người dân Nhật gửi tặng khoảng 120 ngàn cây gồm 365 chủng loại khác nhau trồng ở đó sao cho giống một cánh rừng thiên nhiên nhất. Cả trăm năm trôi qua, đất ở Tokyo dù có là vàng là kim cương thì cánh rừng vẫn còn đó, vừa tưởng niệm vị minh quân vừa là công viên, lá phổi cho thành phố và hầu như không tốn kém trong việc bảo trì. Thật đau khi thấy người ta cho phép cất nhà ở trong đại nội Huế, hay bê tông, nhựa đường hóa các quảng trường của đất nước. Khắp cả nước là các loại mồ mả xây dựng tùy tiện. Nhìn vào sự “hiên ngang” của các tư dinh người quá cố này không rõ bao nhiêu trong số đó là do con cháu thực sự hiếu thảo, bao nhiêu là sự trục lợi cá nhân mong thế giới âm phù hộ độ trì. Chỉ biết rằng triều đại nào dù được đặt ở cuộc đất nào rồi cũng đến hồi cáo chung. Dân những nước văn minh đối xử với mồ mả tổ tiên của họ thật nhẹ nhàng mà họ cũng đâu có nghèo hèn.

10- Ý chí:

Khi đi thăm nhà tù Hỏa Lò Hà nội, tôi cứ băn khoăn tự hỏi không biết có người nào dán mác “chng Cng” ở hải ngoại dám một lòng một dạ xả thân hy sinh tất cả tính mạng và tài sản cho công cuộc mà họ hô hào? Và cũng không biết còn có bao nhiêu quan chức chính quyền ở Việt Nam hôm nay một lòng vì nước quên thân vì dân phục vụ? Trong cái phần còn lại của một chứng tích cho sự hào hùng một thủa của dân tộc chỉ thấy lác đác vài du khách ngoại quốc. Đáng nể Hàn Quốc biết bao khi bảo tàng nào cũng ngập thầy cô giáo và học sinh ngồi học tại chỗ.

11- Bài bản và chuyên nghiệp:

Hiện nay, tại di tích nhà tù nói trên có trưng bày viên gạch và viên ngói người Pháp dùng để xây vào năm 1896. Sau 115 năm, đi gần khắp cả Việt Nam tôi cũng chưa thấy có viên gạch nào có chất lượng và đẹp như viên đó. Liệu người Việt Nam có thể có một ngành công nghệ nào có tầm vóc nếu không tập làm cho cẩn thận từ những cái nhỏ nhất. Trước khi về Việt Nam đọc qua trang web của các hãng du lịch nước ngoài thấy họ báo là “người Vit không có áo mưa, khi có mưa người Vit qun các bao đng rác quanh người…” “Bao rác” thì không phải, nhưng là một nước nhiều mưa nhưng đến giờ đúng là người Việt chưa có nổi một hãng nào chế ra cái áo đi mưa cho ra hồn.

12- Cách mạng?

(…)

Sự thay đổi thường theo một hoặc hai con đường, tiệm tiến hoặc cách mạng. Con đường tiệm tiến sẽ làm khá nhiều người cấp tiến bức xúc vì khá chậm chạp, nhưng ít đổ vỡ và xáo trộn xã hội lớn. Cuộc cách mạng sẽ mang đến sự thay đổi chóng vánh nhưng chưa có cuộc cách mạng nào mang đến một sự ổn định nhanh về toàn cục.

Con đường cách mạng thì theo định nghĩa của V.I Lê Nin sẽ chỉ nổ ra nếu có ba điều kiện: tầng lớp “dưới” không thể tiếp tục sống như cũ, tầng lớp “trên” không thể tiếp tục lãnh đạo như cũ và có một chính đảng cách mạng lãnh đạo. Tuy nhiên, vế thứ ba của định nghĩa này cần thay đổi là trong thời đại bùng nồ thông tin toàn cầu hiện nay cá nhân hay phong trào dù tự phát nhưng nếu phù hợp với tâm lý đám đông trong chốc lát cũng dễ dẫn đến một cuộc cách mạng. Điều đó giải thích tại sao mấy vụ biểu tình nhỏ lại bị nhà cầm quyền đàn áp dữ dội thế. Dù họ biết đó là yêu nước nhưng nếu cứ để cho tiếp diễn thì có nguy cơ một Thiên An Môn, một mùa xuân Ả Rập phẩy… và hơn nữa quần chúng càng được tập dượt càng dễ biết làm cách mạng.

Hiện nay, tầng lớp dưới ở Việt Nam tuy gặp thật nhiều khó khăn vẫn đang sống được, tầng lớp lãnh đạo thì càng thấy sống ngon, sống khỏe, chỉ duy có một bộ phận tầng lớp trí thức có suy tư dằn vặt thì chưa thể có một cuộc cách mạng nào trong một tương lai gần.

Theo con đường tiệm tiến thì đất nước sẽ phải qua vài giai đoạn chia chác của những người nắm quyền. Giai đoạn một là chia các tài nguyên thiên nhiên (đt…), sau đó chuyển sang chia tiếp các cơ hội và tài sản vật chất khác (cphn hóa các loi tài sn có thcòn li...) và sau khi có đủ cả tiền và quyền thì con đường an toàn nhất để giữ được cái gì đó là phải thúc đẩy pháp trị.

13- Còn mình?

Tôi gặp rất nhiều người bức xúc với câu khẩu hiệu giăng ở Việt Nam: “Lc lượng công an nhân dân chbiết còn Đng còn mình”. Theo cách tuyên truyền này thì lực lượng khổng lồ ăn tiền thuế của dân (…) thành một loại công cụ riêng của đảng, cho đảng và vì đảng, chỉ trung thành với đảng mà thôi, còn dân tộc và nhân dân không được đếm xỉa tới. Vậy nếu khi đảng (hoc nhng người nhân danh đng và có khnăng điu đng lc lượng này) sai (mà đng thì cũng thường sai lm) và có thời điểm khi lợi ích của cái “nhóm sai” trong đảng này với dân là đối nghịch thì lực lượng này sẽ sẵn sàng chĩa súng vào nhân dân?

Công an, viên chức ở Việt Nam hay ở đâu đi nữa thì cũng là những người làm công. Đã làm công thì có quan hệ “ch” “t”. Thường người làm thuê hay ngộ nhận rằng lương bổng hậu hĩnh của họ có được là hoàn toàn do sự tử tế của ban giám đốc và hay nể sợ ban giám đốc. Khi dân trí càng cao thì càng nhiều người biết rằng ban giám đốc nhiều khi cũng chỉ là do hội đồng quản trị đại diện cho các cổ đông thuê điều hành mà thôi. Nhân dân Việt Nam, Tổ quốc Việt Nam mới thực là chủ sở hữu của bất kỳ ban ngành, cơ quan nào của Việt Nam. Vua, chúa, Đảng… chỉ là một ban giám đốc nhất thời.

14- Hướng tới:

Việt Nam, như đứa trẻ đang tuổi lớn mà lại bị ghì chặt ở nhiều hướng. Đứa trẻ tuy vẫn cao lớn lên nhưng là kiểu lớn quặt quẹo và bệnh hoạn. Năm 1953 khi chiến tranh Triều Tiên kết thúc, Bắc Triều có cơ sở vật chất tốt hơn nhiều lần Nam Triều. Vậy mà nay nền kinh tế Bắc Hàn chỉ bằng 2.7% Nam Hàn (28/1,014 tỷ USD) thu nhập bình quân đầu người phía Bắc chỉ bằng khoảng 5.7%($1,200/$20,700) phía Nam. Cùng một giòng giống, cùng một văn hóa, cận kề lãnh thổ sao có mấy chục năm đường ai nấy đi mà khác nhau dữ vậy? Thế mới thấy bản lĩnh người cầm quyền, cái sai cái đúng của những người ở tầm cao quyền lực thật lợi hại!

Để đừng lạc chân thành một tiểu Trung Hoa, tiểu Ấn Độ, hay tiểu Hoa Kỳ mà vẫn theo được một phần bước tiến chung của nhân loại, chỉ còn hi vọng là Việt Nam đang từ một nước hầu như làm cái gì cũng chưa hẳn là đúng chuyển hóa thành một nước làm cái gì cũng không sai trong liền mấy thập kỷ tới.

Nguồn: Trương Duy Nhất

Độc thoại với anh Tư về bầy sâu


"Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là 'chết' cái đất nước này"
Từ hồi nghe anh Tư nói đến bầy sâu như trên, tôi tò mò dò tìm lại những vụ lùm xùm trong quá khứ để xem chân dung của bầy sâu ra sao và việc xử lý chúng như thế nào. Nhưng rồi tôi thất vọng.

Vụ PMU 18 ban đầu nổi đình nổi đám lên với một bầy sâu bị bắt. Nhưng dần về sau thế cờ bị lật ngược, những con sâu bự lên đến cấp thứ trưởng cũng được thả ra, chỉ còn vài con sâu ở cấp PMU trở xuống bị tù.

Rồi tiếp theo, tôi cứ tưởng vụ đại lộ đông tây TP HCM cũng sẽ lòi ra một bầy sâu nhung nhúc vì một mình con tốt Sỹ làm sao cả gan nuốt hết gần một triệu USD. Để ăn hết và ăn được chừng ấy tiền thì phải có đến cả một bầy sâu, phải có những con sâu lớn hơn Sỹ nữa kia. Thế nhưng kết thúc chỉ có một con sâu bé nhất bị diệt.

Gần đây nhất, ở chỗ tôi tưởng như đã thấy được cả một bầy sâu đó là tập đoàn Vinashin với khoản thất thoát lên đến 4 tỷ USD. Nhưng rồi qua một thời gian điều tra xem xét, quy trách nhiệm lại chỉ thấy có một con sâu Phạm Thanh Bình, Chủ tịch HĐQT lộ ra. Vài đại biểu Quốc hội cố truy lần trách nhiệm lên trên lại chẳng thấy sâu nào, chỉ thấy kết luận của Bộ chính trị về vụ Vinashin là không có cá nhân nào trách nhiệm cả.

Rồi những chuyện xảy ra gần đây cũng chỉ thấy vài con sâu bé nhỏ và lẻ tẻ lòi ra. Cỡ như Lèo cờ đánh bạc tiền tỷ, cỡ viện trưởng VKS huyện dẫn gái đi chơi thuyền… Chưa thấy đâu có sâu lớn bị bắt hoặc thấy có cả bầy sâu làm “chết” đất nước nầy như anh Tư nói. Chẳng lẽ anh Tư vì quá bi quan mà nói sai? Bầy sâu ở đâu? Bầy sâu ở đâu nào?

Thế như là để trả lời những boăn khoăn của tôi, một bầy sâu to đùng xuất hiện. Chúng công khai trỗi dậy, bò lổn ngổn, kết bè với nhau tàn phá cả một vùng của đất nước.
Đó là bầy sâu mà đến hôm nay không cần nói ra nhưng ai cũng biết: Bầy sâu ở Hải Phòng.
Từ những con sâu rất bé là bọn đầu gấu xã hội đen cướp giật tôm cá trong đầm anh em Đoàn Văn Vươn, ngăn cản hành hung báo chí vào đầm tìm hiểu. Tiếp theo là các con sâu cấp xã như Hoan, Liêm, rồi đến những con sâu to hơn ở cấp huyện như Nghĩa, Hiền, Khanh, Mải… Mới chừng ấy đã thấy một bầy rồi.

Nhưng chưa hết, những con sâu cấp cao hơn vì muốn bao che, chống chế cho đàn em, dần dần lộ mặt. Ban đầu là sâu Thoại, sâu Ca và mới đây nhất con sâu to nhất ở Hải Phòng lộ diện: Bí Thư thành ủy Nguyễn Văn Thành.

Đến đây và đến hôm nay đã có một bầy sâu xuất hiện nguyên hình. Chúng cấu kết với nhau từ cấp xã hội đen lên cấp xã, cấp huyện rồi đến cấp thành… Lâu nay chúng đã ngang nhiên đục khoét, tàn phá địa phương này, gây hại người dân qua biết bao nhiêu vụ việc. Bây giờ bị phát hiện chúng tiếp tục cọ quậy, tìm cách chống trả. Không biết bên trên còn con sâu nào nữa chống lưng cho chúng mà chúng chẳng tỏ ra chút nào sợ sệt.

Cả một đàn sâu đấy anh Tư ạ! Còn chờ gì nữa mà anh không nhanh chóng ra tay như đã hứa với cử tri trước đây. Xịt liền cho chúng một bình thuốc rầy. Để càng lâu chúng sẽ lây lan ra khắp nơi và không khéo dự báo của anh “tất cả thành sâu hết” trở thành hiện thực thì đúng là “chết cái đất nước nầy”. Anh Tư ới , anh Tư à!

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

Fidel Castro muốn về nước Chúa?

VATICAN CITY - 19/02/12
Thông tấn xã Reuters trích dẫn nguồn tin của một giới chức cao cấp Tòa thánh Vatican cho biết ĐGH Bênêđictô XVI muốn gặp cựu Chủ tịch Fidel Castro trong chuyến tông du của Ngài đến Cuba vào hạ tuần tháng Ba năm 2012.
Giới chức Vatican cũng cho biết thêm là cuộc gặp gỡ có diễn ra hay không còn tùy vào tình hình sức khoẻ của cựu Chủ tịch Fidel Castro, năm nay 85 tuổi bị đau yếu liên miên.
Giới chức Tòa Thánh tuyên bố nguyên văn như sau: “Vấn đề còn tuỳ vào sức khoẻ của ông ta”.
Hiện nay, theo chương trình dự liệu, Chủ tịch Raul Castro em trai của Fidel Castro, sẽ nghênh đón ĐGH tại Santiago vào ngày 26 tháng 3, hội kiến riêng với ĐGH vào ngày 27 và sẽ tiễn chân ĐGH tại Havana vào ngày 28.
Tưởng cũng nên nói thêm vào ngày 22 tháng 2 vừa qua Vietcatholic có loan tin người con gái ông Fidel Castro là bà Alina Fernandez, hiện cư ngụ tại Florida Hoa Kỳ, cho tờ La Republica ở Ý biết rằng cha của bà muốn trở về với Chúa: Bà nói như sau:
“Trong thời gian qua, bố tôi (Fidel Castro) đã đến gần tôn giáo hơn. Bố tôi đã tái khám phá ra Chúa Giêsu vào giai đoạn cuối đời. Điều này không làm tôi ngạc nhiên vì bố tôi trước đây từng được các linh mục dòng Tên giáo dục”.
Nguyễn Long Thao - VietCatholic
Ghi chú:Tựa của blog/ảnh Internet

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Ðất nước của ‘Daw’ Aung San Suu Ky thay đổi

Ðinh Quang Anh Thái/Người Việt
Tường trình từ Yangon


YANGON, Myanmar (NV) -
“Miến Ðiện đang thay đổi. Và thay đổi đến độ chóng mặt”, cô Moe Moe Najing nói với phóng viên Người Việt.
Ngồi cạnh người tài xế, lúc xe chạy trên đường University Avenue và đi ngang qua ngôi biệt thự của Aung San Suu Kyi, cô bảo, người dân chúng tôi vô cùng sững sờ và hoàn toàn không ngờ có ngày được phép thong dong ngay trước cửa nhà của “Daw,” người lãnh đạo Liên Ðoàn Toàn Quốc Ðấu Tranh Vì Dân Chủ.
Daw, có nghĩa là The Lady, là cách gọi yêu thương trang trọng mà dân chúng Myanmar dành cho bà Aung San Suu Kyi. Nhiều người dân tại đây vẫn gọi tên đất nước của họ bằng tên cũ “Burma” tức Miến Ðiện.
Con đường chạy ngang nhà Daw khá rộng, nhựa trải đường mới còn thơm mùi khói. Cô Moe nói, thế giới bên ngoài không biết, là chỉ trong thời gian vỏn vẹn ba ngày, con đường được làm mới như thế này chỉ vì chuyến viếng thăm của Ngoại Trưởng Mỹ Hillary Clinton. Và sau đó là một loạt nhân vật quan trọng của Tây phương. Học xong cao học môn lịch sử Ðại Học Yangon, cô Moe đang lấy bằng tiến sĩ và đang tạm kiếm sống bằng nghề hướng dẫn viên du lịch.
Cô Moe còn hóm hỉnh kể một chuyện tiếu lâm nhân gian: “Có một người Anh không có hai chân mà vẫn leo lên được đỉnh núi Everest, một người Mỹ không có tay mà vẫn lội băng ngang vùng biển Manhche, còn đất nước chúng tôi, nhà cầm quyền không có tim mà vẫn cai trị nửa thế kỷ qua.” Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô Moe nói.
Người chủ quán Pandonmar ở ngay trung tâm Yagon cũng nói như thế. Chỉ vào tấm hình treo trên tường chụp phái đoàn 4 thượng nghị sĩ Mỹ do John McCain cầm đầu, người chủ quán bảo, họ đã đến đây ăn sau cuộc họp với Daw và họ không ai thèm biết đến thủ đô mới của đất nước chúng tôi là Naypyidaw mà chỉ nói về thủ đô cũ là Yangon. Nhưng họ biết là các tướng lãnh cầm quyền xứ chúng tôi vì tin phong thủy nên mới dời đô như vậy.
Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ John McCain và bà Aung San Suu Kyi (trên) Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton và bà Aung San Suu Kyi (ảnh dưới) tại tư gia của bà ở Rangoon, năm 2011.
Mời phóng viên Người Việt ly nước trà truyền thống, ông chủ quán bảo, chúng tôi đang chuyển mình hướng tới dân chủ, hy vọng đám tướng lãnh Junta lần này sẽ thật sự thay đổi chứ không như những lần đàn áp dân chủ dã man như trong cuộc nổi dậy của dân chúng năm 86 và lần phủ nhận kết quả bầu cử năm 89, khi Daw và những đồng chí của bà chiến thắng vẻ vang trong cuộc bầu cử Quốc Hội.

Daw, hình ảnh của bà và thân phụ bà, Tướng Aung San, người hùng trong cuộc đấu tranh giành độc lập được rất nhiều nơi trên đường phố Yagon, thậm chí tại một ngôi chợ quê trên đường đi tới thắng cảnh số một của Myanmar là Golden Rock Temple. Qua lời người thông dịch, người đàn ông bán hàng bảo, chỉ cách đây chưa đầy một năm, ai dám đề cập đến Daw là có thể bị bắt chứ đừng nói đến việc bán hình ảnh Daw trên đường phố.

Ông Trần Nguyên Thắng, người điều hành văn phòng chuyên tổ chức tour du lịch ở California và từng đến Myanmar nhiều lần, nhận xét, so với hai năm trước đây, mọi sự thay đổi nhiều, đường phố sạch sẽ hơn, hạ tầng cơ sở khá hơn, đời sống người dân dễ thở hơn rất nhiều, và chính phủ đang cố hội nhập với thế giới.

Myanmar là một trong 10 nước thành viên của Hiệp Hội Các Quốc Gia Ðông Nam Á, dân số tròm trèm 60 triệu, với 8 sắc dân chính, Kachin, Kayah, Kayin, Chin, Bamarinion, Rakhine và Shan; đa số dân theo Phật Giáo tiểu thừa, 4% Công Giáo, một số nhỏ là Hồi Giáo; nguồn thu nhập chính là nông nghiệp, có nhiều quặng mỏ và, nổi tiếng trên thế giới là nơi xuất cảng hồng ngọc và đá quý.

Hơn nửa thế kỷ dưới sự cai trị của Junta, nhóm tướng lãnh quân phiệt, để lại một đất nước nghèo đói, lạc hậu vì bị các nước Tây phương cấm vận kinh tế; bây giờ Miến Ðiện đang chuyển mình với sự lèo lái của Tổng Thống Thein Sein; nhưng dấu vết của một thời tụt hậu vẫn còn nhan nhản: Phi trường quốc tế Ragon trông buồn thiu, không đủ tiêu chuẩn để tiếp đón du khách, nhà vệ sinh vẫn còn dùng loại bàn cầu ngồi bệt, thủ tục nhập cảnh luộm thuộm mất quá nhiều thì giờ của khách thập phương, Internet trì chậm, điện thoại viễn liên quá đắt, đổi ngoại tệ lấy tiền bản xứ thì ôi thôi, giấy tiền có nếp gấp ở giữa là bị chê ngay... Ðược cái là người dân hiền hòa, thân thiện, chịu khó.

Công cuộc đổi thay vẫn còn đang tiếp tục. Có được ngày hôm nay, phải kể công đầu là Daw và những thành viên Liên Ðoàn Toàn Quốc Ðấu Tranh vì Dân Chủ. Chính thái độ kiên trì không chùn bước và sẵn sàng hy sinh dấn thân đấu tranh của Daw và các thành viên của Liên Ðoàn Quốc Gia vì Dân Chủ, cùng với việc cấm vận của các nước phương Tây đã đẩy đám Junta phải nhượng bộ. Nhưng cũng nên khâm phục cựu Tướng Thein Sein nay đang là tổng thống, vì ông đã từng bước một dám chia tay với quá khứ độc tài toàn trị của tập đoàn ông và trả lại quyền làm người cho dân chúng.

Con đường trước mắt chắn chắn vẫn còn chông gai nhưng ít nhất dân chúng Myanmar đã thấy lấp ló trước mắt một tương lai dân chủ.
Best Blogger TipsBest Blogger Tips