Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

"Hot boy" đồng chí Mr X

Sau hôm nhiều tờ báo chí đồng loạt đăng bài Phát biểu bế mạc HNTW 6 của ông Tổng Nguyễn Phú Trọng thiên hạ xôn xao bình lựng; nhiều nhất là cái đoạn nì:
Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết địnhkhông thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá.
Cái "một đồng chí" thiên hạ đều biết (là ai) nhưng vẫn muốn Bê Xê Tê phải bêu rõ "quý danh"... và tình cờ hay có chủ ý mà chỉ vài hôm sau, anh S chủ tịch đã "thỏa lòng" dân bằng cách tuyên bố "một đồng chí" đó chính là đồng chí... X.
Bù trớt !!!

Đám đông dư luận lần này chạy bám theo đồng chí S, "đồng chí X" mà ai cũng rõ họ tên nhưng... vẫn muốn anh S (hay anh T, anh H... gì gì đó)
phải nói ra cho nó chính danh chứ. Cứ úp úp mở mở như thía thì chẳng xứng tầm lãnh tụ. Tội thân đồng chí S một đồng chí B(logger) không kìm chế nổi đã phải thốt lên Không nêu tên đồng chí X là hèn hạ?
Còn ông Luật sư  Trần Quốc Thuận đảng viên 44 năm tuổi đảng và từng 14 năm làm Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội thì đề nghĐ nên triệu tập Đại hội giữa kỳ để xử lý việc kỷ luật Bộ chính trị và một ủy viên.

"Tôi cho rằng chuyện đó là Trung ương không thi hành đúng nghị quyết của mình là 'công khai minh bạch'.
"Tôi là đảng viên, tôi cũng kiến nghị phải công khai minh bạch tên của người đó ra và công khai minh bạch những khuyết điểm của người đó ra để toàn đảng, toàn dân và quốc tế biết.

"Bây giờ người ta cũng nói rùm beng ra ngoài hết rồi.

"Tôi đang về quê ở Bình Định, ở một vùng nôn thôn rất xa nhưng mọi người dân ở đây đều biết hết rồi.

"Vậy không có gì phải giấu như thế.
"Người Việt Nam có câu tục ngữ là 'giấu như mèo giấu cái gì đó mà cuối cùng cũng thối uynh."
Kết quả thăm dò trên trang Anh Ba Sàm (tính đến 11h30 ngày 20/10/2012) về:
Sự kiện Ban Chấp hành Trung ương đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với "một đồng chí" trong Bộ Chính trị
Anh S có đọc không?
Chần chừ gì mà hẽm dám bêu tên X ra hả anh S?

13 nhận xét:

  1. Theo luật gia Lê Hiếu Đằng, hội nghị Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 6 vừa qua là kết quả đương nhiên của một Nhà nước toàn trị, mà ở đó người dân không là gì cả. Người dân không tác động được gì đến chủ trương, chính sách của Nhà nước, mà do ý chí chủ quan, và bộ máy quan liêu tham nhũng chi phối.

    Hội nghị Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam tiến hành từ ngày 1 đến 15/10/2012 tại Hà Nội, đã được dư luận chờ đợi sẽ có những thay đổi lớn lao.

    Tuy nhiên, kết quả theo như thông báo chính thức thì Bộ Chính trị và Ban bí thư đã nhận lỗi về những yếu kém, suy thoái ; và đề nghị Ban chấp hành trung ương « kỷ luật khiển trách Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị », nhưng Ban chấp hành trung ương không đồng ý. Có nghĩa là, theo như AFP, thì Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã thoát được sự trừng phạt của Đảng, tuy nhiên vị thế sẽ bị yếu đi.

    Dư luận trong và ngoài nước đến nay vẫn còn xôn xao về sự kiện này. Chúng tôi đã liên lạc với luật gia Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh để tìm hiểu thêm.

    RFI : Kính chào luật gia Lê Hiếu Đằng. Thưa ông, xin ông vui lòng cho biết những nhận xét của ông về Hội nghị trung ương 6 vừa qua ?

    Luật gia Lê Hiếu Đằng : Thật ra trước kỳ họp Ban chấp hành Hội nghị trung ương 6 có hai loại ý kiến. Một là hy vọng và mong chờ đây là dịp để Chủ tịch nước và Tổng bí thư phối hợp với nhau bài trừ tham nhũng, mà tham nhũng ở đây rõ ràng là bên chính phủ. Vì vậy người ta cũng hy vọng sẽ có những bước chuyển trong vấn đề chống tham nhũng.

    Nhưng cũng có nhiều người, mà cũng là quan điểm của cá nhân tôi, đó là thật ra – như ông Nguyễn Văn An từng là chủ tịch Quốc hội trước đây đã nói – là cái lỗi hệ thống. Có nghĩa là không phải một vài cá nhân, mà vai trò trách nhiệm chính là của Đảng Cộng sản.

    Với một cơ chế như vậy thì không phát huy được vai trò làm chủ của người dân. Không có một định chế để người dân giám sát được, kiểm tra được các cơ quan của Đảng và của Nhà nước, thì dù có thay đổi đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề một cách cơ bản. Do đó không trông chờ, không hy vọng gì ở hội nghị Ban chấp hành trung ương (BCHTƯ) lần thứ 6 này.
    Xem tiếp
    Đó là hai khuynh hướng ý kiến khác nhau trước đại hội 6. Thì rõ ràng diễn tiến hội nghị đúng như khuynh hướng thứ hai. Có nghĩa đây là lỗi hệ thống, và những người nằm trong cái hệ thống đó là có vấn đề.

    Ví dụ 175 ủy viên BCHTƯ Đảng là ai ? Phân tích ra, thì bao gồm bí thư hoặc là chủ tịch các tỉnh, thành phố, hoặc là các bộ trưởng, trưởng đầu ngành. Mà có thể nói những vị này cũng có những thiếu sót nhất định trong vấn đề tham nhũng. Tất nhiên không phải là tất cả, nhưng ví dụ trong vấn đề đất đai chẳng hạn, thì nhiều người cũng vi phạm cái này. Hoặc là các bộ trưởng, thì một số cũng có vấn đề.

    Vì vậy việc Bộ Chính trị đề nghị kỷ luật bản thân Bộ Chính trị và một vị trong Bộ Chính trị, nhưng mà đưa ra BCHTƯ thì lại không được chấp nhận, không đồng ý. Thành ra cái hội nghị này thì kết quả – nói như giáo sư Tương Lai – là bằng không.

    Như vậy rõ ràng đây là lỗi hệ thống, và không thể giải quyết bằng một hội nghị trung ương được. Mà theo tôi, muốn giải quyết tình trạng tham nhũng ở Việt Nam, cũng như vấn đề bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, nói chung là phải làm sao cho nhân dân Việt Nam có một quyền nhất định, thông qua các định chế dân chủ, trong đó các quyền tự do của người dân phải được tôn trọng theo như Hiến pháp quy định. Và dứt khoát theo xu hướng tiến bộ hiện nay trên tất cả các thể chế trên thế giới thì phải tam quyền phân lập, trong đó vai trò của Đảng như thế nào phải định rõ.

    Trả lờiXóa
  2. Bạn đọc nào là độc giả của Tam Quốc Chí hẳn nhớ kế sách “Chỉ tang mạ hòe” (chỉ cây dâu để mắng cây hòe) của Tào Tháo.

    Lúc đó Tào Tháo đem quân đi đánh Viên Thuật, lương thảo thiếu thốn, lòng quân sa sút. Tào Tháo bèn nghĩ kế đổ tội thiếu thốn lương thảo cho quan coi lương Vương Hậu, vu cho tội ăn cắp quân lương để chém lấy đầu an lòng quân sĩ.

    Quả nhiên, quân sĩ từ đó không kêu ca mà dốc sức công thành cho đến khi thắng lợi.

    Từ chuyện xưa đến chuyện gần hơn 1 chút.

    Năm 1956, sau thất bại to lớn trong Cải cách ruộng đất tại miền Bắc. Ông Hồ Chí Minh đã khóc lóc trước toàn thể dân chúng khi nhận lỗi lầm về cải cách ruộng đất.

    Và có 3 con dê tế Đảng là Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt và Hồ Viết Thắng đều bị giáng cấp 1 cách nhẹ nhàng (Wikipedia).

    Chỉ có như vậy đã làm yên lòng dân chúng về Đảng và nhân dân miền Bắc tiếp tục cống hiến hết mình cho cái gọi là kháng chiến chống Mỹ cứu nước sau này.

    Năm 2012, lịch sử đang lặp lại.

    Sau hội nghị TW6, TBT Nguyễn Phú Trọng nghẹn ngào đọc báo cáo kết quả hội nghị về vấn đề thống nhất không kỷ luật 1 đồng chí Ủy viên Bộ Chính Trị.

    Đồng chí này được ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang gọi bằng bí danh đồng chí X.

    Theo ông Sang, không kỷ luật đồng chí X không có nghĩa là đồng chí X không sai mà đơn giản chỉ là cân nhắc lợi hại thì không nên kỷ luật lúc này.

    Bằng cách đặt tên đồng chí X cho thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông Sang nghiễm nhiên trở thành “nhà cải cách”, chống lại tiêu cực, các cá nhân sai trái trong Đảng mà cụ thể là “đồng chí X” đây.
    Xem tiếp

    Trả lờiXóa
  3. Các ông đã biết rõ lỗi lầm của “một đồng chí trong Bộ Chính trị” mà vẫn không dám tố cáo rõ tên và chức vụ; các ông đã thấy rõ một con sâu lớn và chẳng những không loại được mà còn chịu sống chung với nó. Vậy hô hào dân tố cáo, các ông có xui dại không? Còn “đất nước này sẽ thế nào?” các ông đã biết quá rõ.

    Ông Sang nói thêm: “Người ta có thể trù úm một người, một nhóm người nhưng không thể trù úm cả dân tộc này”. Chính Chủ tịch nước còn sợ bị trù úm nên không dám tố cáo đích danh “đồng chí X”, liệu ông có dám từ chức để đứng về phía “cả dân tộc này” không?

    Nắm vận mệnh của cả quốc gia dân tộc trong cơn nguy biến mà thấy điều phải không làm được, thấy điều trái không ngăn được, và thay vì tự xử cho phải đạo lại chỉ biết nghẹn ngào. Đất nước này sẽ thế nào?

    Tuy vậy, vẫn có người cho rằng Hội nghị Trung ương 6 đã thành công tốt đẹp. Nếu có tốt đẹp là ở chỗ nó làm sự tức giận của người dân tăng hơn mức mong đợi của “các thế lực thù địch”, và ngày cáo chung của chế độ cộng sản Việt Nam đến gần hơn.
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa
  4. Đã lâu, để cái blog mốc sì.
    Vì sao mốc, chắc mọi người cũng lờ mờ đoán ra.
    Coi như mình hèn. Mình tự bóp dái mình vậy.
    *
    Không viết thì đọc. Đọc thì ức. Ức cả mấy thằng báo chí nước ngoài cũng ảo tưởng, cứ bình loạn xạ lên, nào là này nào là khác. Nghĩ đi nghĩ lại nó dốt hơn mình. Vì sao dốt? Từ trước hội nghị TƯ6, mình đã nói, tất cả mọi chuyện vẫn như cũ, họp xong ai về nhà nấy. Nói thế rồi mà chẳng ai tin. Không tin chứng tỏ họ chưa hiểu thế nào là cộng sản. Mình biết vì mình là cộng sản nòi, lý lịch ba đời chùi đít bằng lá chuối khô.
    *
    Biết rồi nên mãi ngồi buồn.

    Ra đường buồn, đi chợ buồn, đi làm buồn, đi nhậu cũng buồn…Vì đến đâu người ta cũng mãi mê vấn đề thời sự chính trị. Kinh tế thì khó khăn đến nỗi Quốc hội biểu quyết tăng lương nhưng Chính phủ không bố trí nguồn và không có nguồn để bố trí, dân tình thì ngồi bàn chuyện trên thượng tầng kiến trúc theo kiểu người người làm nhân sự, nhà nhà làm nhân sự…đến nỗi không muốn ra vườn hái rau vào luộc ăn với cơm. Đời chán ngoét.
    *
    Vì sao ai cũng bàn nhân sự? Vì họ hy vọng có sự thay đổi nào đó. Thay ai? Có lẽ trong lòng mọi người đều có đáp số trùng nhau, nhưng ít ai nghĩ đến việc ai thay?

    Nhìn lại mà coi, mà hỏi, ai thay? Hỏi xong mới thấy đời chán hơn.
    Ấy là chưa hỏi, thay để làm gì và người thay làm như thế nào?
    Nói thế để nói, không phải vấn đề nhân sự nào mà vấn đề định chế nào.
    *
    Chán mấy cũng phải ngủ. Ngủ thì mơ. Mơ một ngày đẹp giời nào đó, mình được ra một tờ báo chuyên bàn luận chuyện nhân sự. Bàn hết năm này đến năm khác, bàn từ ông to bà lớn đến chức tổ trưởng dân phố…Không hốt tiền mới lạ.
    *
    Đất nước mà người dân không bàn cách làm ăn, tự sướng bằng cách ngồi bàn nhân sự, mong có sự thay đổi nhân sự, tranh nhau cả chức tổ trưởng dân phố, đất nước lạ lùng!

    Trả lờiXóa
  5. ‘X’ thân mến,

    Tới chừng hội nghị kết thúc mới ghê. Cái kêu bằng “bài phát biểu quan trọng” làm ướt nhẹp truyền hình đã bật tung nắp nồi ổn áp dư luận. Cứ tưởng đâu phóng sự hướng dẫn chăn nuôi cá sấu cao cấp. Coi mà bực muốn đập cái tivi.

    Nó liệt kê ra một lô một lốc những tội trạng tày đình là đã để thị trường tiền tệ diễn biến phức tạp; nợ xấu ngất trời; tín dụng lẹt đẹt; ngân hàng tròng chéo; cổ phiếu nhập nhằng; lãi suất thủng trần; chứng khoán lọt sàn; chợ vàng trôi nổi; lao động chết ngất; xã hội bất ổn; tiêu cực đạt đỉnh; bất động sản bong bóng; đầu tư công dập dềnh; GDP xẹp lép; doanh nghiệp thi đua giải thể; không đào tạo nổi nhân sự để phát triển; tham nhũng hoành hành mọi thời khắp chốn; hệ quả dây dưa; diễn biến khó lường…

    Gút gọn thì đó là những tội danh đáng xử chém bằng các bản án bỏ nhiều túi: Quản lý trật vuột; đầu cơ ngân hàng; gây tổn thất nặng nề ngân sách, nhứt là hậu quả Vinashin & Vinalines tạo tác động dây chuyền tới các Vinakhác và đánh gục chiến lược kinh tế tập đoàn khủng… Quan trọng hàng đầu là bao che tham nhũng trong khi đang nắm trọng trách chỉ đạo bộ phận chống tham nhũng. Bọn nó coi đây là tử huyệt của chú mày, thành ra trước đó mới có vụ chèo kéo giành lại quyền chỉ đạo đó về phía bọn nó.

    Xong rồi nó đánh võ hiểm bằng cách xách mé chú mày ngay trước bá quan văn võ toàn triều bằng mấy từ “một đồng chí ủy viên BCT”, như một kẻ vô danh, mà thiệt ra không ai là không biết, không ai là không hiểu. Bảo đảm là ngay cả những cô giáo canh gà Thọ Xương cũng rõ tường rõ tận. Chỉ dăm thằng cười gượng, còn phần lớn đều ha hả, tức là chiêu này nó hạ độc thủ, tuy bề ngoài không trầy da/bầm thịt nhưng bên trong đã đứt gân/nát cốt.

    Đách biết thằng khốn nào bày mưu cho bọn nó chơi luôn ngón song kiếm hổ bác, một thứ kỹ xảo võ công chính trị thượng thừa ra chiêu nhồi đúp, vừa dứt đòn ám danh xong là bật luôn qua đòn chém treo ngành, lại xoay thành một kiểu tha làm phúc. Cả triều, và nói rộng ra là cả nước, đều thấy rõ như ban ngày, rằng: Một khi chú mày “thoát nạn”, có nghĩa là bọn chúng “thắng lớn” bàn đầu cài đặt nạn, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn được khuyến mãi thêm món quà nhân đạo “trị bệnh cứu người” bằng “tình thương đồng chí” nữa. Thà rằng chúng kỷ luật chú mày tại chỗ, còn hơn là cột cái án treo trên cổ rồi dẫn chú mày đi bêu nhiều vòng quanh chợ. Nước này thì lấy đách gì mà từ đây về sau dám ngửng mặt với đời? Nghĩ mà căm. Càng nghĩ càng căm!

    Dẫu gì thì mọi chuyện cũng phải tạm dừng giải lao giữa trận. Cái hạn hung của chú mày tới đó là tạm ngừng ở đó, nhưng để rồi coi, nó sẽ quay lại, có thể còn hung hiểm bội phần, trong những ngày tháng tới.
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa
  6. Một trong những cuốn truyện hồi nhỏ tôi thích đọc là Người mặt nạ đen ở nước An-Giép. Cuốn truyện là những câu chuyện thú vị về Đại số, một ngành của Toán học, thông qua cuộc du hành thú vị vào đất nước An-Giép. Mở đầu cuốn truyện là về một cái mặt bị mất tích hết sức bí mật. Ba bạn trẻ, ba nhà du hành, có nhiệm vụ tìm ra cái mặt bị mất tích đấy.

    Tôi chợt nhớ tới cuốn truyện tuổi thơ này khi nghe thấy ông Trương Tấn Sang nói về đồng chí X. Nước Nam giờ đây cũng có một cái mặt bị mất mặt. Nhưng có lẽ khác với ở nước An-Giép, người bị mất mặt ở nước Nam và các đồng chí của ông không muốn mọi người tìm ra cái mặt cho ông. Cứ mất mặt có khi lại là chước hay. Lỗ Tấn có lần viết rằng cái mặt là thể diện. Cái mặt có đường ranh giới. Xuống dưới đường ranh là bẽ mặt. Kẻ nào không sợ bẽ mặt là muối mặt. Tôi nghĩ, mất mặt là rớt xuống tận cùng đáy rồi, chẳng còn đâu mà rớt tiếp được nữa.

    Khác với ở nước An-Giép, đồng chí X không phải là một ẩn số cần phải đi tìm đáp số. Đồng chí X đã là một đáp số, một tấn hài kịch vừa buồn thảm vừa trơ trẽn diễn ra trước công chúng. Có lẽ từ nay chúng ta gọi là ông X (hay ông Ích Xì theo đúng kiểu Nhân dân) cho dễ.

    Trả lờiXóa
  7. Một bộ phận không nhỏ đảng viên suy thoái đạo đức, lối sống, nói thẳng ra là hư hỏng. Điều đó đã được khẳng định từ trên xuống dưới! Bộ phận không nhỏ hư hỏng có cả cán bộ lãnh đạo cao cấp. Điều này cũng đã thấy rõ từ cấp thấp nhất đến cấp cao nhất!

    Chi bộ ấy có ba đảng viên (Điều lệ Đảng Cộng sản Việt Nam quy định, ba đảng viên là đủ thành lập một chi bộ). Vào cuộc họp thực hiện Nghị quyết 4, Bí thư chi bộ nói, chi bộ có một bộ phận không nhỏ đảng viên hư hỏng. Hồi trước, nói theo như thế thường dẫn đến sự thống nhất cao. Nhưng bây giờ, lại sinh ra cãi cọ. Vì chi bộ có ba người, nói một bộ phận không nhỏ thì đương nhiên ít nhất phải hai người, không lẽ Bí thư dám tự nhận? Nếu có Bí thư thì với ai nữa? Mà không phải Bí thư thì hai người còn lại? Không nói rõ được nên họp xong, ba đảng viên không còn muốn nhìn mặt nhau.

    Ở cơ sở ít đảng viên nên một bộ phận không nhỏ hư hỏng đã gây chia rẽ nghiêm trọng. Nhưng càng lên trên có đông đảng viên hơn, một bộ phận không nhỏ hư hỏng lại giải thích được nhiều điều ngỡ như khó hiểu. Bộ Chính trị không dám nêu tên một đồng chí hư hỏng, vì trong Bộ Chính trị có một bộ phận không nhỏ hư hỏng. Bộ Chính trị tự thấy có khuyết điểm lớn, tha thiết xin được nhận một hình thức kỷ luật nhưng Ban Chấp hành Trung ương không cho, cũng vì trong Ban Chấp hành Trung ương có một bộ phận không nhỏ hư hỏng. Họp xong, dẫu nghẹn ngào thì vẫn giữ được “sự đoàn kết”.

    Đồng chí hư hỏng yên vị quyền cao chức trọng là nhờ một bộ phận không nhỏ hư hỏng. Đảng Cộng sản Việt nam không bị “thế lực thù địch lợi dụng” là nhờ một bộ phận không nhỏ hư hỏng. Nên bây giờ, mỗi khi hô Đảng Cộng sản Việt Nam muôn năm, có lẽ phải hô thêm “một bộ phận không nhỏ hư hỏng muôn năm”.

    Trả lờiXóa
  8. Ai cũng tin là sâu tàng hình ở VN ta là rất nhiều, ăn lan nhanh và tất nhiên có thật 100%. Bởi vì, Nghị quyết T/Ư 4 ghi nhận “một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên có chức có quyền bị suy thoái về chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống” và nhiều tật xấu nữa, nhiều mặt yếu kém có nguy cơ đến sự tồn vong của Đảng cầm quyền và chế độ xã hội XHCN. Khi gặp gỡ cử tri quận Tây Hồ (Hà Nội), vua Nguyễn Phú Trọng nói: “Tham nhũng nhìn đâu cũng có, sờ đâu cũng thấy”. Trương Chủ tịch nói với bà con quận 3, T.p Hồ Chí Minh: “Không phải chỉ một con sâu mà cả bầy sâu”, chắc là nhiều không kể xiết…
    Ôi, sâu tàng hình quả là thiên biến vạn hóa khôn lường. Không biết nó được ăn hay được chích hóa chất siêu hạng nào? Khó tìm đến mức mấy tháng nay lùng sục, sôi sùng sục trăm khoanh nghìn kế vẫn không thấy. Lần trước, Trương Chủ tịch nói với cử tri T.p HCM như vậy (không phải chỉ một con, mà nhiều...), nay gặp lại cử tri cũng phải lắc đầu quầy quậy, đến con sâu to nhất, dễ thấy nhất, nghe nói đã dồn đuổi, quây nó vào một phòng kín quần đảo suốt 15 ngày, nay vẫn còn là ẩn số lớn. Trương Chủ tịch đành tạm gọi là "con sâu X" (?!)

    Trả lờiXóa
  9. Mặc Lâm/RFA: Thưa Giáo Sư, theo Hội nghị Trung ương 6 thì tên của một vị trong ban bí thư trung ương đã được Tổng bí thư gọi là “một đồng chí ủy viên Bộ chính trị” và nhiều người cho rằng sự giấu giếm này rất nguy hiểm cho công cuộc chống tham nhũng. Mới đây thì Chủ tịch nước lại lên tiếng kêu gọi người dân tố cáo tham nhũng bằng cách ghi rõ cá nhân vi phạm. Việc này có mâu thuẫn với hành động của chính các ông ấy hay không ạ?

    GS Nguyễn Minh Thuyết: Tôi được biết tên của vị ủy viên Bộ chính trị mà có khuyết điểm và được Bộ chính trị biểu quyết 100% đề nghị kỷ luật thì đã được nêu rõ và cũng nêu rõ cả ưu điểm – khuyết điểm trong quá trình lãnh nhiệm vụ của nhà nước giao cho trong những buổi phổ biến kết quả hội nghị trung ương 6 trong nội bộ đảng. Anh em trong đảng bộ Quốc hội người ta nghe phổ biến nghị quyết thì người ta cũng kể lại với tôi là khi phổ biến nghị quyết thì báo cáo viên đã nếu rõ tên của vị đó. Thế nhưng toàn dân thì lại không được biết rõ tên.

    Ngay trong các phát biểu chính thức như vậy mà các lãnh đạo cấp cao còn tránh né không nêu tên người có khuyết điểm thì tôi nghĩ rằng bây giờ mình lại động viên nhân dân mạnh dạn phòng chống tham nhũng thì chuyện ấy rất khó.

    Sự thật cho thấy như thế này, qua nhiều cuộc tổng kết khen thưởng những người có thành tích đấu tranh chống tham nhũng thì người ta thấy rằng gần như tất cả người nào đã đấu tranh chống tham nhũng thì đều bị bầm dập cả. Đều bị những áp lực ghê gớm, có những thiệt thòi ghê gớm trong đời sống. Qua đó thì thấy rằng đấu tranh chống tham nhũng không phải là dễ.

    Bình thường người tham nhũng phải là người có chức có quyền. Bây giờ bảo một người dân bình thường đấu tranh như vậy đến lúc gặp khó khăn thì ai bênh vực? trong khi người ta thấy chính trong văn bản phát biểu chính thức của cấp cao mà họ còn né tránh thì dân làm sao dám?
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa
  10. Một ông lú lẫn, trung kiên với lý thuyết cộng sản đã lỗi thời, một ông thì kêu gọi kiểu bình dân Nam bộ: “Đó chỉ là quyết tâm chính trị, điều dân và đảng đang đòi hỏi chính là hành động”. “Bà con làm ơn làm phước nói lên sự thật, tố cáo những cán bộ đảng viên tham nhũng…” “Người ta có thể trù úm một người, một nhóm người nhưng không thể trù úm cả dân tộc này.” …Với thái độ, hành động nhanh nhẩu và loại ngôn ngữ tuyên truyền như thế, không sớm thì muộn, phe cánh “đồng chí X” cũng sẽ trở thành thiểu số! “Đồng chí X” sẽ càng bị cô lập. Bị cô lập ngay với đám ‘đệ tử’ trước kia. Bị cô lập ngay giữa Trung ương ‘đảng ta’. Bị cô lập với giới tài phiệt đã một thời kề vai sát cánh. Những lobby hợp đồng béo bở sẽ không còn.

    Nhà nước thì nợ chất cao như núi. Boxit Tây nguyên, dù “đó là chủ trương lớn của Đảng!” cũng sẽ bị quật ngược, là do thiếu khả năng lãnh đạo nên cho đến bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu… và còn hàng vạn lý do khác kiểu “trăm dâu đổ đầu tằm”!

    Thế và lực đã như vậy thì “đồng chí X” sẽ lãnh đạo được ai và làm việc với ai?

    Riêng về gia đình, dòng họ “đồng chí X”, đã và sẽ tiếp tục là cái gai trong mắt toàn ‘đảng ta’, toàn dân. Chỉ nội việc thế giá giàu có không thôi cũng đủ làm cho các đồng chí khác nhức mắt. Nên một ngày nào đó biết đâu lại không xảy ra việc “cần điều tra để làm sáng tỏ”?

    Cái bắt tay với ông Tập Cận Bình hôm Hội chợ Nam Ninh, nếu nhận được một hứa hẹn nào đó, thì cũng chỉ nhất thời. Mục đích chính của Trung Quốc là chủ trương chia rẽ thêm nội bộ đảng CSVN, để dễ bề xử dụng nhân sự chóp bu, hầu sớm đạt được kế hoạch dài hạn cho Trung Quốc. Đó là xâm chiếm biển Đông và trừ tiệt việc đối kháng của Việt Nam từ trứng nước!

    Lịch sử đương đại đã chứng minh, vụ Thành Đô với nhóm quy hàng của ông Nguyễn Văn Linh, vụ Boxit, biên giới, biển đảo với nhóm của ông Nông Đức Mạnh và bây giờ, là nhóm của các ông đang lãnh đạo đảng, để hoàn tất kế hoạch trên!

    Và, chắc chắn Trung Quốc cũng không thể là nơi “đồng chí X” có thể dung thân sau nầy!

    Thế đã đến chân tường. Lực thì càng kéo dài càng bị suy sụp. Cho nên, chỉ còn cách sau cùng là gom mọi sức lực, còn có thể được, để làm một cuộc cách mạng giải phóng Việt Nam ra khỏi họa cộng sản, trước khi quá muộn!

    Đây là con đường duy nhất để “đồng chí X” trở về với dân tộc!
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa
  11. Sau này bất luận thế nào, có lẽ 15.10.2012 sẽ được ghi là ngày tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng — và tập thể 174 đồng chí ủy viên trung ương của ông — đi vào lịch sử bằng cổng sau. Hai tháng chuẩn bị thực hiện “nghị quyết 4″ (về phê và tự phê), 3 tháng họp 4 đợt, rồi 15 ngày liên tục “Hội nghị Trung ương 6″ (trong đó 5 ngày tập trung về NQ4), để rồi quyết nghị đầu voi đuôi chuột: “không kỉ luật” cả Bộ chính trị lẫn “một đồng chí ủy viên Bộ chính trị“. Ngôn ngữ chính trị Việt Nam từ nay được làm giàu với những cụm từ “một đồng chí“, mà mấy ngày sau, chủ tịch Trương Tấn Sang gọi là “đồng chí X“. Đồng chí không được/bị nêu tên ấy, mọi người đều biết, chính là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người trực tiếp thành lập và chỉ đạo 18 tập đoàn kinh tế (Vinashin, Vinalines…) đang nợ như chúa chổm, và đã phung phí không biết bao nhiêu tài nguyên của đất nước. Ông Sang đã từng nói nạn tham nhũng không chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh” mà là cả “một bầy sâu“. Lần này, ông nói tới “tập đoàn” sâu. Dùng chữ “tập đoàn” (tuy không nói rõ con số 18), chắc ông Sang không vô tình lỡ lời.
    Thay mặt Ban chấp hành Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, ông Nguyễn Phú Trọng “xin lỗi toàn đảng, toàn dân” (nhiều người để ý ông nghẹn ngào khi nói mấy lời này). Mấy ngày sau, thủ tướng Dũng cũng nối điêu “nhận lỗi” trước Quốc hội.
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa
  12. Màn hài kịch lên đến cao điểm khi ông chủ tịch nhà nước Trương Tấn Sang gọi tên một đồng chí của ông là “Ðồng Chí X,” đọc theo giọng miền Nam là Ðồng Chí Ếch: “Không phải là cá nhân đồng chí X không có lỗi!” Nhắc đến một đồng chí của mình mà không dám gọi tên thật, dùng chữ X, như một ẩn số trong bài toán đố, đúng là làm trò hề. Toán học là một môn khó hiểu. Thà rằng nói đại ra như cái ông trung tá công an văng tục “Tự Do cái CC,” mà gọi tên nhau là “Ðồng Chí Cái Xê Xê” bà con nghe còn thấy dễ hiểu hơn! Hài hước nhất là khi nghe Tư Sang nói thì ai cũng biết cái ẩn số X đó tên gọi là Ba Dũng, là ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, đang nắm vai trò chịu trách nhiệm với 90 triệu dân! Phát ngôn như vậy thì coi người nghe ra cái gì không?

    Thử tưởng tượng một bà vợ giận ông chồng đang ngồi lai rai ba sợi bên hàng xóm suốt ngày, bảo con: “Mày qua bển kêu Ðồng chí Ếch, bảo giả về nhà ăn cơm ngay, mười phút nữa không về thì tao đổ cơm cho chó nó ăn!” Phong cách các đồng chí cộng sản đang gọi tên nhau là thế đấy! Nghe rồi, không tức cười sao được? Khi làm cái trò khỉ đó trước công chúng, không những Tư Sang khinh thường Ba Dũng, khinh thường mấy ông nhà báo đang lắng nghe, mà còn coi khinh tất cả 90 triệu con dân nước Việt nữa, những con người giả thiết là có đầu óc, có suy nghĩ, và có cả quyền làm chủ đất nước nữa cơ đấy.

    Cái tên Ðồng Chí X sẽ trở thành chính thức. Bây giờ báo chí Việt Nam có thể loan những bản tin, như “Ðồng Chí Ếch hôm nay đã tiếp xúc với cử tri đơn vị Hải Phòng, trừ ông Ðoàn Văn Vươn phải vắng mặt vì bận công tác riêng.” Hay là “Ðồng Chí Ếch hôm qua đã tiếp đại sứ đặc mệnh toàn quyền Vương quốc Ðan Mạch về việc họ ngưng tất cả mọi số tiền viện trợ; sau cuộc tiếp kiến Ðồng Chí Ếch cũng nói toàn tiếng Ðan Mạch.” Hoặc viết: “Ðồng Chí Ếch đã ký nghị định 88 với một số quy định thông thoáng hơn đối với các cơ quan báo chí nước ngoài, có hiệu lực từ ngày 20 tháng 12, thay thế nội dung nghị định 67 ban hành năm 1996.”

    Gần đây nhất, bản tin nhà nước có thể viết là Ðồng Chí Ếch đã tuyên bố trước Cu Hát (Quốc Hội, cái tên gọi do nhạc sĩ Tô Hải đặt), nói rằng “Tôi nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị lớn của người đứng đầu chính phủ và xin thành thật nhận lỗi trước Cu Hát, trước toàn đảng, toàn dân về tất cả những yếu kém, khuyết điểm của chính phủ trong lãnh đạo, quản lý, điều hành... gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt, ảnh hưởng lớn đến uy tín và vai trò của kinh tế nhà nước.” Ðồng Chí Ếch còn hứa hẹn trước các đại biểu Cu Hát rằng bản thân ông và toàn bộ nội các của ông sẽ ‘nghiêm khắc với mình’, ‘đoàn kết nhất trí’, ‘nỗ lực cao nhất’, ‘hết lòng hết sức’, và ‘hành động quyết liệt,’ vân vân. Thế là xong. Ðể cho vở hài kịch đầy đủ tính chất một trò hề, bản tin cần viết thêm là “Toàn thể đại biểu nghị gật Cu Hát nghe xong đã nồng nhiệt vỗ tay hoan nghênh ‘tất cả những yếu kém, khuyết điểm đã gây tổn thất và hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt’ mà Ðồng Chí Ếch mới nhắc tới; sau đó ai nấy ra về thơ thới hân hoan, tiếp tục mọi việc theo đúng vết chân các thành tích huy hoàng ‘hành động quyết liệt,’ ‘đoàn kết nhất trí’, ‘nỗ lực cao nhất’, y như kịch bản cũ.”
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa
  13. Tin đảo chính ở Vọng Các không làm ai ngạc nhiên.
    Nếu có thắc mắc liên quan, và nếu chú tâm hơn vào chính sự VN, người ta chỉ có thể tự hỏi: X còn đợi gì mà đến giờ này vẫn chưa ra tay?
    X có thể còn vướng cái sinh tử phù Tô Châu/Hàng Châu, vướng cái sẹo Bauxite Tây Nguyên, vướng mấy quả đấm thép Vina, cộng thêm lời hứa chống tham nhũng khi mới nhậm chức nhiệm kỳ đầu, hoặc, đã để cho tham nhũng bành trướng gia tốc.
    Tuy nhiên, mọi người đều hiểu rằng: Nếu không tự thân tham nhũng hay không nuôi dưỡng và phát huy tham nhũng thì quả là X khó lòng có tất:
    - Một hình ảnh gần Mỹ (Mỹ mà chọn lầm con cờ ắt là đã đổi cả bàn cờ)
    - Một quá khứ ít giáo điều (không có và không cần bằng cấp lý luận)
    - Một tương lai đầy lời hứa (thông điệp đầu năm rực rỡ rộn ràng)
    - Một vòng đai chính khách nước bạn (Mỹ ở xa, Nhật-Phi ở gần…)
    - Một gia đình khuôn mẫu (thân dốt – vợ già – con láu cá)
    - Một nút thắt kinh tế cả nước (nhiều “bầu” tỷ phú theo phò, ngang tầm Putin)
    - Một đội quân CA lấp lánh ánh trung thành du đãng (còn X – còn đồ chơi)
    - Một góc sân quân đội (cung cấp những Kilo, SU.. và đất quy hoạch)
    - Một sáng kiến khẩn thành lập đội Cảnh Sát Biển (phòng chống vòi rồng)
    - Một uy tín ăn trùm thượng tầng đảng (BCT cực rối, đưa ra TW vẫn thua X)
    - Một quyền lực phủ sóng CP & QH (bấm nút tín nhiệm cao)
    - Một hệ thống chân rết ăn sâu xuống tận địa phương (nhà nhà đều chờ chỉ thị TT)
    - Một ngoại hình trông ít đần nhất của TW (chỉ cần biết nói “Thank You” nữa là được)
    - Một chọn lựa đỡ xấu nhất trong dàn tứ trụ (chột hơn mù)
    Nói chung là quá …tuyệt!
    Gọt-Ba-Chớp trước kia chưa chắc đã được ngần đó ưu điểm của một Dũng-Ba-Nháng hôm nay.
    Thế thì, hỏi lại, đương sự còn đợi gì mà chưa ra tay?
    X biết trước TQ không cần tuyên chiến để giành giật cái đang cầm trong tay, và biết Tập cũng biết cái âm mưu của X là “thành Pu một cõi”, trước khi quay lại cống Tàu. Vậy thì… đợi tháng Tám này TQ nó dời cái dàn khoan ra khỏi chỗ đó chừng mươi dặm biển là vừa đẹp đó chăng?
    Chỉ tội nghiệp nhất là Tuyên Giáo TW, bỏ công chuốt bút chì rồi đứng đó ngậm bút chì, trong lúc chờ được gọi sang thi đua viết bài tranh cử.
    ĐINH TẤN LỰC
    (Click tiêu đề xem toàn bài)

    Trả lờiXóa

Best Blogger TipsBest Blogger Tips